Phóng viên Nông Văn Dũng, Nguyễn Hoài Nam của tạp chí Kinh doanh và Biên mậu Việt Nam và Đặng Ngọc Bảo, 46 tuổi, tạp chí Môi trường và Xã hội, bị cáo buộc cưỡng đoạt tiền doanh nghiệp
Ngày 30/11, Dũng, 39 tuổi và Nam, 34 tuổi, bị Công an tỉnh Yên Bái khởi tố, tạm giam để điều tra tội Cưỡng đoạt tài sản, theo điều 170 Bộ luật Hình sự.
Theo cảnh sát, ngày 22/11, hai phóng viên bị một số cơ sở kinh doanh trên địa bàn tỉnh Yên Bái tố cáo có hành vi yêu cầu đưa tiền, nếu không sẽ đăng bài lên tạp chí để phản ánh các sai phạm, gây bất lợi cho hoạt động kinh doanh.
15h20 cùng ngày, cảnh sát bắt quả tang Dũng và Nam nhận 15 triệu đồng từ quản lý một cơ sở kinh doanh.
Nhà chức trách đề nghị ai từng bị hai bị can trên đe dọa, chiếm đoạt tài sản hãy liên hệ với Phòng Cảnh sát hình sự Công an tỉnh Yên Bái để phối hợp giải quyết.
Trong ngày 30/11, Công an tỉnh Quảng Nam thông báo bắt quả tang ông Đặng Ngọc Bảo, 46 tuổi, phóng viên tạp chí Môi trường và Xã hội, nhận 9,8 triệu đồng từ doanh nghiệp khai thác khoáng sản.
Theo công an, ông Bảo nắm được thông tin một doanh nghiệp có vi phạm trong khai thác, vận chuyển khoáng sản tại mỏ cát thuộc thôn Ngọc Kinh Đông, xã Đại Hồng, huyện Đại Lộc nhưng đến nay chưa khắc phục triệt để.
Ngày 28-29/11, ông Bảo cùng một số người đến điểm khai thác khoáng sản của doanh nghiệp để thu thập thông tin, hình ảnh và yêu cầu lãnh đạo phải gặp mặt, trao đổi trực tiếp. "Nếu không gặp, ông Bảo sẽ đăng tải các bài báo ảnh hưởng đến hoạt động của công ty", nhà chức trách cáo buộc.
Chiều 29/11 tại quán cà phê ở xã Đại Hiệp, ông Bảo đang nhận tiền thì bị bắt quả tang, hiện bị tạm giữ để điều tra cáo buộc cưỡng đoạt tài sản.
VKS đánh giá ông Nguyễn Minh Quân là người cầm đầu, chủ mưu điều hành toàn bộ hành vi phạm tội trong vụ án, song cũng ghi nhận nhiều tình tiết giảm nhẹ, đề nghị tòa tuyên 21-23 năm tù.
Chiều 30/11, phiên xử vụ sai phạm đấu thầu thiết bị y tế tại Bệnh viện Thủ Đức kết thúc phần xét hỏi, chuyển qua tranh luận.
VKS căn cứ tài liệu, chứng cứ và kết quả thẩm vấn tại tòa, cho rằng có cơ sở xác định bị cáo Quân đã lợi dụng chức vụ được giao, chỉ đạo Nguyễn Văn Lợi lập các công ty để tham gia vào việc đấu thầu bán thiết bị y tế, nhằm mục đích chiếm đoạt tiền của Bệnh viện Thủ Đức.
Cụ thể, từ năm 2016 đến năm 2020, khi làm Giám đốc bệnh viện, ông Quân đã chỉ đạo Lợi thành lập 4 công ty sân sau. Trong đó, Lợi làm giám đốc Công ty Nguyễn Tâm, còn lại thuê và nhờ người thân đứng tên để tham gia thâu tóm các gói thầu. Theo chỉ đạo của Quân, Lợi giao cho nhân viên lập các hợp đồng mua bán khống, lòng vòng giữa các công ty để nâng giá thiết bị máy móc cao hơn 30%-50% giá thị trường.
Tại bệnh viện, ông Quân hàng năm đều ký các quyết định thành lập các tổ để thực hiện việc mua sắm, dự toán, đấu thầu, ký hợp đồng... rồi giao cho cấp dưới làm thủ tục theo quy định. Tuy nhiên, thực tế các tổ đấu thầu không hoạt động theo quyết định được phân công, chỉ ký hoàn thiện, hợp thức hồ sơ. Các nhân viên bệnh viện biết rõ nhóm công ty dự thầu đều là "sân sau" của ông Quân nhưng vẫn làm theo chỉ đạo.
Hành vi trái pháp luật của các bán bộ Bệnh viện TP Thủ Đức đã tạo điều kiện cho các công ty của bị cáo Quân trúng thầu 27/28 gói với tổng giá trị hơn 345 tỷ đồng. Trong đó, Quân được hưởng 103 tỷ đồng từ việc nâng khống giá thiết bị y tế.
Để nhận tiền chiếm đoạt, Quân chỉ đạo Lợi rút tiền mặt hoặc chuyển tiền vào các tài khoản cho mình để mua bất động sản, ôtô sang.
"Trong vụ án này bị cáo Quân là người chủ mưu, cầm đầu, chỉ đạo toàn bộ hành vi phạm tội nên cần xử lý nghiêm. Bị cáo Lợi là người giúp sức tích cực cho Quân trong việc Tham ô tài sản và Rửa tiền", đại diện VKS đánh giá.
Đối với những bị cáo từng là nhân viên Bệnh viện TP Thủ Đức, VKS cho rằng họ đã không thực hiện đúng các quy định trong việc đấu thầu gây thiệt hại tài sản Nhà nước.
Bị cáo Nguyễn Trần Ngọc Diễm (vợ Quân) biết nguồn gốc tài sản có được từ hành vi phạm tội nhưng vẫn mua các bất động sản, nên đủ căn cứ xác định đồng phạm với ông Quân về tội Rửa tiền.
"Các bị cáo có đầy đủ năng lực hành vi nhưng vì mục đích tư lợi hoặc nhận thức không đầy đủ nên đã thực hiện hành vi phạm tội. Cơ quan công tố xác định hành vi của các bị cáo là đặc biệt nguy hiểm xã hội, phạm tội nhiều lần, gây bất bình dư luận nên cần xử lý nghiêm", đại diện VKS nêu quan điểm.
Quá trình điều tra và xét xử, bị cáo Quân không nhận tội. Tuy nhiên, đến phút cuối của phần xét hỏi, bị cáo Quân đã thừa nhận hành vi phạm tội nên VKS ghi nhận chuyển biển nhận thức của bị cáo, đề nghị tòa xem xét giảm nhẹ.
Theo VKS, các bị cáo Quân, Nguyễn Thị Ngọc, Nguyễn Lan Anh là các bác sĩ giỏi, có nhiều thành tích, công sức đóng góp vào sự phát triển của Bệnh viện Thủ Đức. Các bị cáo đã tự nguyện, động viên gia đình khắc phục một phần thiệt hại, nhân thân tốt, cần ghi nhận xem xét giảm nhẹ.
Riêng ông Quân chưa nộp đủ tiền khắc phục, song các bất động sản mà các cơ quan tố tụng đang kê biên của vợ chồng bị cáo có đủ khả năng khắc phục toàn bộ thiệt hại.
Từ đó, VKS đề nghị HĐXX tuyên phạt bị cáo Quân mức án 16-17 năm tù về tội Tham ô tài sản; 5-6 năm tù về tội Rửa tiền; tổng hợp hình phạt 21-23 năm tù. Với vai trò đồng phạm, Lợi bị đề nghị tổng cộng 16-18 năm tù.
Nguyễn Thị Ngọc Diễm, vợ bị cáo Quân bị đề nghị mức án 2 năm 6 tháng đến 3 năm 6 tháng về tội Rửa tiền.
5 bị cáo còn lại là cựu cán bộ Bệnh viện TP Thủ Đức bị đề nghị từ 2 năm 6 tháng đến 4 năm 6 tháng về tội Vi phạm quy định đấu thầu gây hậu quả nghiêm trọng.
Nghệ AnPhạm Trọng Phương bị cáo buộc bán thực phẩm chức năng với giá cao qua chiêu hứa tặng "quà tri ân" tiền mặt đúng với giá khách mua, cùng đồng phạm thu hơn một tỷ đồng rồi bỏ trốn.
Ngày 29/11, Phương, 31 tuổi, bị Công an huyện Tân Kỳ bắt tạm giam về tội Lừa dối khách hàng, theo điều 198 Bộ luật Hình sự.
Trước đó, hôm 4/11, chủ mưu vụ án là Nguyễn Thị Lanh, 47 tuổi, đã bị bắt.
Theo điều tra, ngày 14-15/9, Lanh, Phương cùng một số người đến khách sạn ở huyện Tân Kỳ tổ chức hội thảo bán hàng. Ban đầu, nhóm này tặng hạt nêm, bột ngọt, nước mắm... cho những người tham dự, sau đó rao bán 20 đôi đũa, 10 chiếc thìa và một ấm siêu tốc với giá 200.000 đồng. Khi khách mua, nhân viên giao hàng và trả lại cho họ đúng số tiền vừa giao dịch, nói đó là "quà tri ân".
Khi khách tin tưởng, Lanh chỉ đạo nhân viên nâng giá các đồ gia dụng, thực phẩm chức năng từ dưới một triệu đồng thành hơn 10 triệu đồng, tiếp tục hứa trả lại tiền. Khi bán được nhiều sản phẩm với giá cao, nhóm của Lanh lẻn khỏi khách sạn rời đi khi chưa hoàn lại hơn một tỷ đồng "quà tri ân" như cam kết.
Từ tố cáo của các nạn nhân, Công an huyện Tân Kỳ vào cuộc điều tra, bước đầu xác định Lanh và Phương là người giới thiệu, lừa bán sản phẩm cho khách hàng để thu lợi bất chính. Cuối tháng 11, Phương bị bắt khi đang lẩn trốn tại Hà Nội.
Hà NộiTừng cắt tay tự tử, bị trầm cảm trong quá trình chờ đợi điều tra song chị Hằng quyết tâm vực dậy tinh thần để theo tiếp vụ án con trai 7 tháng tuổi bị bảo mẫu làm tử vong.
"Táo Tàu, mẹ sẽ đi đến cùng để tìm lại công bằng cho con", tối 28/11, rời phòng xét xử TAND huyện Gia Lâm, chị Nguyễn Bích Hằng bật khóc, cho rằng bản án 15 tháng tù với bị cáo Chu Uyển Vân về tội Vô ý làm chết người là "quá nhẹ". Chị nói sẽ kháng cáo.
Hằng kể số phận đã sắp đặt cho chị một cuộc sống nhiều thiệt thòi. Từ năm 20 tuổi, Hằng đã bươn trải từ Bắc vào Nam để kiếm sống. Cuối năm 2021, Hằng mang thai khi chưa lập gia đình song vẫn quyết định giữ lại em bé như "sự cứu cánh cho cuộc đời đầy tăm tối". Đúng ngày Tết thiếu nhi 1/6/2022, bé trai 3,8 kg cất tiếng khóc chào đời.
Hằng gọi con là Táo Tàu, làm mẹ đơn thân ở tuổi 28.
Hơn 6 tháng sau khi sinh, Hằng đau ốm triền miên nên khó khăn kinh tế, phải tính đến phương án gửi con theo giờ cho có nhiều thời gian làm việc. Từ một bài đăng trên mạng xã hội, chị tìm đến Chu Uyển Vân, người tự giới thiệu có kinh nghiệm chăm trẻ, sống cùng khu chung cư.
Sáng 9/1, bé Táo Tàu tiêm vaccine. Hằng kể hôm đó quá mệt phải tìm đến bác sĩ nên thuê Vân trông con qua đêm, tiền công 250.000 đồng. "Đây là lần đầu tiên tôi gửi con nhờ người trông", chị nói.
Hơn 19h cùng ngày, Hằng bế con, cầm balo đựng sữa pha sẵn, quần áo đến gửi Vân ở tòa nhà bên cạnh. "Tôi dặn rất kỹ nếu bé khóc, không dỗ được phải gọi ngay để tôi đến đón về. Trong balo có một bình sữa 240 ml uống đến 12h đêm, hai gói sữa bột pha vào rạng sáng hoặc sáng hôm sau", Hằng kể.
Sáng sớm hôm sau, 10/1, Hằng nhắn tin cho Vân bảo chụp ảnh con để kiểm tra. Vân nói Táo Tàu đang ngủ nên Hằng thôi, dự tính truyền xong chai nước sẽ về đón.
Đến khoảng 8h15, Vân khóc, gọi điện thoại nói bé trai 7 tháng tuổi bị sặc sữa. Bắt vội xe ôm về gần đến sảnh tòa nhà, Hằng thấy xe cấp cứu và biết con đang ở bên trong. Bác sĩ sơ cứu trong khoảng 30 phút và xác định bé trai đã tử vong. Nguyên nhân cái chết được nhà chức trách xác định do suy hô hấp, tuần hoàn.
Hằng không đồng ý mổ tử thi để sớm đưa con về quê mai táng. "Nhưng từ khi Táo Tàu qua đời, Vân không đến thắp hương, tôi cũng chỉ nhận được một câu xin lỗi qua tin nhắn kèm theo lời trách móc", chị kể và cho rằng "như bị dồn vào bước đường cùng" nên đồng ý để cơ quan chức năng khai quật tử thi, giám định pháp y.
Hằng kể những ngày sau đó "cũng chẳng bình yên" khi liên tục bị Vân đăng bài trên mạng xã hội với nội dung "bôi xấu, oán trách". Có lần, Hằng bị dọa kiện bởi Vân cho rằng chị đăng nội dung không đúng sự thật. "Nhưng điều đó lại càng khiến tôi thôi thúc đi tìm công bằng cho con", người mẹ nói.
Giữa tháng 5, công an thông báo tạm đình chỉ giải quyết nguồn tin báo tội phạm của chị Hằng do hết thời hạn xác minh. Nhớ lại khoảng thời gian này, Hằng nói như bị điên dại, mất ngủ triền miên. "Chỉ cần nhắm mắt, tôi có cảm giác như nghe thấy tiếng Táo Tàu gọi mẹ. Tôi phải dùng thuốc ngủ, thuốc trầm cảm", Hằng kể.
Nghĩ rằng mọi chuyện đã đi vào ngõ cụt, "mình mãi là người mẹ vô dụng", Hằng lấy dao lam cắt mạch máu cổ tay tự tử song có người đến cứu kịp thời.
Hai tháng sau, ngày 5/7, bảo mẫu Chu Uyển Vân bị Công an huyện Gia Lâm khởi tố để điều tra về tội Vô ý làm chết người.
Nhà chức trách xác định Vân không được đào tạo về trông trẻ, không được cấp phép mở lớp tại nhà song vẫn nhận trông trẻ thuê để kiếm thêm thu nhập. Tối 9/1, Vân nhận trông con trai chị Hằng qua đêm và trông thêm một đứa trẻ khác cùng với 2 con nhỏ của mình.
Sáng 10/1, Vân thấy bé trai sặc sữa nên vỗ lưng cho nằm nghiêng. Một lúc sau, em bé lịm dần đi.
Tại phiên tòa ngày 28/11, Vân không một lần bắt chuyện hay nhìn về phía mẹ nạn nhân. Bị cáo thừa nhận trông trẻ thuê tại nhà khi chưa được cấp phép. Khi Táo Tàu bị sặc sữa, Vân nói "hoảng loạn tinh thần, chân tay run lẩy bẩy" nên không biết sơ cứu thế nào.
Trong lời nói sau cùng tại tòa, Vân cho hay không mong muốn xảy ra sự việc như vậy nhưng đã thấy "ăn năn, hối hận". Bị cáo day dứt nên gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến gia đình chị Hằng, mong HĐXX cho cơ hội để sửa chữa sai lầm.
HĐXX nhận định Vân không có chuyên môn, không được đào tạo trông trẻ, không có kỹ năng xử lý tình huống nhưng cùng một lúc trông 4 đứa trẻ. Tòa thấy Vân có những tình tiết giảm nhẹ như không có việc làm, nuôi 4 con (lớn nhất 11 tuổi, nhỏ nhất một tuổi), thành khẩn khai báo.
Trước tòa, chị Hằng cho rằng lời xin lỗi tại tòa của Vân là nói với HĐXX chứ không phải với gia đình chị. Hiện, chị buông bỏ, không mong chờ thêm một lời xin lỗi chính thức từ Vân.
TP HCMÔng Trần Đức Hiệt, cựu thư ký của ông Trần Đàm - người cầm đầu vụ buôn lậu tại Công ty Tân Trường Sanh, bị đưa ra xét xử sau 26 năm trốn truy nã.
Ngày 28/11, ông Hiệt, 74 tuổi, bị TAND TP HCM tuyên phạt 10 năm tù về tội Buôn lậu, 6 năm tội Đưa hối lộ; tổng hợp hình phạt là 16 năm tù.
Đây là vụ án buôn lậu có quy mô lớn nhất tính đến thời điểm bị phát hiện - 26 năm trước, do ông Trần Đàm (Giám đốc Công ty Tân Trường Sanh) cầm đầu. Thời điểm đó, ông Đàm cùng đồng phạm nhập lậu vào Việt Nam 544 container hàng kim khí điện máy và 77 ôtô với tổng trị giá gần 1.000 tỷ đồng.
Cáo trạng xác định, Hiệt quen ông Trần Đàm từ khi còn là giáo viên tại tỉnh Đăk Lăk. Năm 1990, ông đưa gia đình về TP HCM sinh sống thì được ông Đàm mời về làm thư ký. Mấy năm sau, theo chỉ đạo, Hiệt về làm việc cho hai doanh nghiệp của ông Đàm là Công ty Trường Sanh và Công ty Tân Trường Sanh.
Ông được giao nhiệm vụ đi làm thủ tục nhận hàng, nhập hàng cho công ty tại các cảng ở TP HCM. Ngoài ra, ông nhiều lần nhận tiền từ cha con ông Đàm để đưa hối lộ cho các cán bộ hải quan.
Hồ sơ vụ án xác định, ông Trần Đàm đã thông qua 9 doanh nghiệp nhà nước có giấy phép nhập khẩu hàng hóa để nhập về 544 container hàng kim khí điện máy lậu có giá trị gần 1.000 tỷ đồng. Trong đó, ông Hiệp đã giúp cha con ông Đàm hoàn tất các thủ tục nhập lậu 130 container hàng điện tử, điện lạnh, trị giá hơn 319 tỷ đồng.
Để thực hiện trót lọt việc buôn lậu, ông Đàm cùng con trai Trần Quang Vũ (đang bị truy nã) và nhiều nhân viên đã tổ chức đưa hối lộ cho các cán bộ tại Cục Hải quan TP HCM và nhiều tỉnh thành với số tiền hơn 5,3 tỷ đồng và 44.000 USD. Trong đó, bị cáo Hiệt đã đưa hối lộ cho các cán bộ hải quan các tỉnh tổng cộng 635 triệu đồng.
Sau khi vụ án buôn lậu tại Tân Trường Sanh bị khởi tố, ông Hiệt đã bỏ trốn và bị Bộ Công an ra quyết định truy nã tháng 12/1997. Ông Hiệt đã dùng tên giả trốn sang Campuchia rồi tiếp tục sang cộng hòa Dominica, Venezuela sinh sống. Hồi đầu năm nay, khi ông quay về TP HCM điều trị bệnh thì bị bắt.
Năm 1999, TAND TP HCM xét xử vụ án Trần Đàm và 73 bị cáo về các tội Buôn lậu; Đưa, nhận hối lộ; Cố ý làm trái quy định của nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng... Liên quan đến vụ án có 32 cán bộ điều tra, hải quan, cảnh sát bị xét xử về hành vi Nhận hối lộ.
Từng bị tuyên án tử hình, năm 2003, ông Trần Đàm được ân giảm rồi ra tù trước thời hạn. Đến năm 2012 ông có đơn xin tuyên bố con trai đã chết.
TP HCMTrần Văn Triệu, 17 tuổi, ép xe chặn đường thiếu niên, xưng cảnh sát hình sự rồi vu cho nạn nhân "tụ tập đua xe", lục lấy tài sản.
Ngày 28/11, Triệu bị Công an quận 12 tạm giữ hình sự để điều tra hành vi Cưỡng đoạt tài sản.
Theo điều tra, đêm 15/11, Triệu chặn xe thiếu niên 15 tuổi trên đường TMT7A, phường Trung Mỹ Tây, quận 12. Anh ta xưng là cảnh sát hình sự, cáo buộc cậu này tham gia tụ tập đua xe, mức phạt 8 triệu đồng.
Triệu sau đó yêu cầu cậu bé "về trụ sở làm việc". Khi đến khu vực vắng người, Triệu lục lọi lấy điện thoại và 500 nghìn đồng của cậu này rồi bỏ đi.
Nhận tin báo, Đội cảnh sát hình sự Công an quận 12 phối hợp phường Trung Mỹ Tây điều tra, bắt được Triệu. Người này thừa nhận giả danh nhằm cưỡng đoạt những thanh thiếu niên đi đêm để lấy tài sản.
Công an quận 12 kêu gọi ai là nạn nhân của Triệu đến công an trình báo.
Phú YênHoàng Lê Thành, 59 tuổi, bị bắt sau khi lẩn trốn 24 năm ở Ninh Thuận, Bình Thuận về hành vi trộm tài sản trên tàu cá.
Ngày 27/11, Thành, 59 tuổi, bị Công an Phú Yên bắt giữ tại TP Phan Thiết, tỉnh Bình Thuận, để điều tra về hành vi Trộm cắp tài sản.
Theo hồ sơ, ngày 15/9/1999, tàu cá biển số Phú Yên của ông Huỳnh Văn Trung, 59 tuổi, neo đậu tại bến thôn Phú Thọ 3, xã Hòa Hiệp Trung, huyện Tuy Hòa (nay là phường Hòa Hiệp Trung, thị xã Đông Hòa).
Tối cùng ngày, ông Trung phân công Hoàng Lê Thành cùng bốn người khác xuống giữ tàu. Vì muốn trộm tài sản bán lấy tiền tiêu xài, Thành nói những người khác về nhà nghỉ ngơi đến 3h sáng hôm sau đem nước ngọt ra tàu để đi biển, còn Thành một mình coi tàu.
Khuya xuống, Thành một mình nổ máy tàu chạy ra bến tàu ở phường Ghềnh Ráng, TP Quy Nhơn, tỉnh Bình Định, rồi tháo lấy máy định vị tầm ngư hải đồ màu 608; máy icom 77 và hộp phối enter; máy cassette... Tổng giá trị tài sản thời điểm đó khoảng 50 triệu đồng.
Thành cho tài sản trộm được vào bao tải rồi nhờ người dân đánh cá trên biển chở vào bờ, riêng máy icom 77 và hộp phối enter thì bỏ riêng trong túi xách của bản thân.
Sau đó, Thành đi ra ga, lên tàu hỏa bỏ trốn vào Phan Rang – Tháp Chàm, tỉnh Ninh Thuận. Đến địa phương này, Thành nhờ một người lái xe ôm chở tài sản đã ăn cắp về huyện Ninh Hải, còn bản thân bắt một chiếc xe ôm khác đi cùng.
Tuy nhiên, người xe ôm chở đồ cho Thành đã lấy mất bao tải, bị can chỉ còn một số tài sản là một máy icom 77 và hộp phối enter để trong túi xách riêng. Số đồ này Thành đưa cho một người có tàu đi biển ở tỉnh Ninh Thuận (không xác định được nhân thân, tên tuổi).
Cơ quan điều tra xác định Thành lẩn trốn ở các tỉnh phía Nam, liên tục thay đổi danh tính và sinh sống nhiều nơi. Người đàn ông này luôn tạo vỏ bọc "hiền lành tử tế", làm quen với nhiều phụ nữ để làm bình phong lẩn trốn.
Ngày 11/10/1999, Công an tỉnh Phú Yên ra quyết định khởi tố, truy nã Hoàng Lê Thành về tội Trộm cắp tài sản xã hội chủ nghĩa theo Điều 132 Bộ luật Hình sự năm 1985. Đến đầu năm 2000, cảnh sát tạm đình chỉ điều tra vụ án với lý do "bị can sau khi thực hiện hành vi phạm tội đã bỏ trốn không biết ở đâu".
TP HCMTrần Văn Duy, 33 tuổi, và đồng phạm bị đưa ra xét xử vì đột nhập nhà nữ giám đốc ở quận Gò Vấp trộm két sắt có tiền, vàng trị giá hơn 2 tỷ đồng.
Ngày 27/11, Duy bị TAND TPHCM tuyên phạt mức án 13 năm tù; Trương Văn Kha, 31 tuổi, 14 năm tù; Phan Minh Lương, 54 tuổi, 16 năm tù; Nguyễn Tiến Lợi, 36 tuổi, 15 năm tù về tội Trộm cắp tài sản.
Liên quan vụ án, hai bị cáo khác nhận 3-7 năm tù về tội Tiêu thụ tài sản do người khác phạm tội mà có.
Tại tòa, các bị cáo thừa nhận hành vi như cáo trạng. Duy khai, làm nhân viên cho công ty có trụ sở tại quận Gò Vấp, nên biết nữ giám đốc và gia đình bà có nhiều tài sản. Bị cáo nói cho bạn là Trần Đình Trung biết, sau đó rủ thêm Kha, Lương, Lợi đột nhập nhà bà chủ và cả trụ sở công ty để trộm tài sản.
Tối 21/12/2020, cả nhóm gặp nhau tại TP Thuận An (Bình Dương) cùng ăn uống và bàn kế hoạch. Duy mô tả cho đồng phạm biết vị trí đặt camera, két sắt để cùng lên phương án thực hiện.
Rạng sáng hôm sau, cả nhóm quay về nhà của Lương tại quận Tân Bình lấy khẩu trang, găng tay, dán biển số xe giả rồi cùng đến nhà nữ giám đốc. Theo phân công, Kha, Lương, Lợi trực tiếp vào bên trong, còn Trung và Duy làm nhiệm vụ cảnh giới bên ngoài.
Cả nhóm lấy được một két sắt, máy tính xách tay, chở về nhà của Lương. Chúng phá két sắt lấy nhiều ngoại tệ, tiền Việt Nam, và nữ trang (tổng giá trị hơn 2 tỷ đồng) cho vào túi nylon mang ra Vũng Tàu chia nhau.
Trưa cùng ngày, gia chủ phát hiện bị trộm nên trình báo công an. Duy và nhóm bạn bị bắt sau đó, riêng Trung đang trốn truy nã..
Lâm ĐồngTòa đề nghị VKS làm rõ nhiều vấn đề, trong đó cần có kết quả giám định ADN tro cốt được cho là của bé trai bị Lê Minh Quang, 46 tuổi, thiêu sau khi "tử vong vì Covid".
Ngày 27/11, quan điểm này được TAND TP Bảo Lộc đưa sau hai ngày xét xử Quang, quê Thừa Thiên - Huế, và người tình Cao Thị Thu Bích, 40 tuổi về tội Xâm phạm thi thể, hài cốt, mồ mả.
HĐXX trả hồ sơ cho VKS điều tra bổ sung, bởi có một số nội dung chưa được cơ quan điều tra làm rõ. Cụ thể, quá trình xét xử luật sư của bị hại cho rằng, việc giám định ADN tro cốt có hay không phải của bé trai 3 tuổi chưa được cơ quan điều tra giải đáp, nếu không giám định được thì cần phải trả lời bằng văn bản.
Ngoài ra, cơ quan điều tra cần làm rõ hành vi của các bị cáo liên quan thế nào đến cái chết của nạn nhân; bị cáo Quang từng bị xử lý vì xuất cảnh trái phép thì không thể được xem xét là "nhân thân tốt"...
Năm 2017, Quang quen ông Nguyễn Hữu Nghĩa ở TP Huế qua lời giới thiệu của bạn bè. Đến tháng 3/2022, ông Nghĩa đưa con trai 18 tháng tuổi (chậm nói, chậm đi) đến TP Bảo Lộc nhờ Quang chăm sóc, điều trị bệnh.
Theo cáo trạng, cháu bé ở cùng con trai Quang, một cháu khác (bị tự kỷ) và Cao Thị Thu Bích cùng con trai bà này. Vài ngày sau, cháu bé ho, nóng sốt, Quang test thì dương tính với Covid-19, nhưng sau đó không báo cho ông Nghĩa vì sợ gia đình ông này lo lắng.
Quang nói bà Bích đi mua thuốc điều trị Covid-19 về cho bé uống, rồi báo cho gia đình cháu. Ngày 8/3/2022, khi test âm tính, Quang thông tin cho ông Nghĩa. Nửa tháng sau, bé trai lại ho, sốt. Quang nghĩ "mới khỏi, không thể nhiễm Covid-19 trở lại" nên không test và cũng không báo cho ông Nghĩa.
Đêm 24/3/2022, cháu bé ho, sốt nhẹ, thở khò khè. Sau khi test dương tính, Quang cho bé uống thuốc hạ sốt, rồi đi ngủ. Đến rạng sáng hôm sau, ông này kiểm tra thì bé rất yếu, khó thở. Quang bế cháu dùng tay xoa lưng, hà hơi hô hấp nhân tạo nhưng bé không hồi tỉnh. Bích lái ôtô cùng Quang đưa đi cấp cứu, song bé tử vong trên đường.
Tại phiên tòa hôm 24/11, Quang và Bích thừa nhận hành vi như cáo trạng nêu. Bích khai, khi đưa thi thể cháu về nhà, bị cáo nói Quang thông báo cho gia đình bé biết nhưng ông này không thực hiện vì nghĩ anh Nghĩa đang bị bệnh nặng sẽ bị sốc. Bà này đề nghị báo cơ quan y tế, song Quang không nghe theo với lý do "sẽ đưa đi hỏa táng, thủ tục sẽ rất lâu và thất lạc tro cốt bé". Quang bàn với Bích đưa thi thể bé ra TP Huế giao cho ông Nghĩa.
Quang khai, trên đường đi, sợ thi thể bé bốc mùi, lực lượng chức năng phát hiện bắt giữ nên bị cáo tìm lò hỏa táng. Không tìm thấy, cả hai bàn cách thiêu xác bé rồi đưa tro cốt về giao cho gia đình anh Nghĩa. Lúc đầu, Bích không đồng ý, nhưng sau đó không phản đối khi Quang tiếp tục thuyết phục.
Sau khi mua xăng, dầu, than... Quang đưa thi thể cháu bé đến khu vườn của ông ta tại TP Buôn Ma Thuột, Đăk Lăk để thiêu. Đến tối ngày 25/3/2022, Quang cho tro cốt vào xô sắt để trên ôtô tiếp tục hành trình. Hai hôm sau đến TP Huế, Quang hẹn gặp anh Nghĩa thông báo cháu bé chết vì Covid-19 và bàn giao thi thể lúc này được cho vào hũ sành. Sau đó ông Nghĩa làm đơn tố cáo hành vi của Quang và Bích lên Công an tỉnh Lâm Đồng.
Nêu quan điểm về vụ án, đại diện VKSND TP Bảo Lộc đề nghị HĐXX tuyên Lê Quang Minh 18-20 tháng tù treo; Cao Thị Thu Bích 15-18 tháng tù treo.
Sau một buổi xét xử, HĐXX quyết định nghị án kéo dài, tuyên vào sáng nay, song quyết định trả hồ sơ điều tra bổ sung.
MỹSabella Nitti với vẻ ngoài xấu xí khiến thẩm phán có ác cảm, tuyên tử hình dù không có bằng chứng buộc tội và luật sư của cô nhận ra thân chủ cần "lột xác" trước khi kháng cáo.
Những năm 1920, quận Cook, bang Illinois rúng động bởi một loạt vụ án mạng, thủ phạm đều là phụ nữ; còn nạn nhân, là chồng, bạn trai, nhân tình của họ. Tháng 7/1923, lần đầu tiên trong lịch sử, trong nhà tù bang này có ba phụ nữ cùng bị kết tội giết người. Nhưng họ có những số phận rất trái ngược.
Beulah Annan, 24 tuổi, có hai đời chồng, ngoại tình với người đàn ông quen ở tiệm giặt là, sau đó bắn chết anh ta ngay sau khi làm tình ở khách sạn, xuất phát từ cuộc cãi vã nhỏ nhặt. Với đôi mắt nai long lanh, hàng mi cong và giọng miền nam thỏ thẻ, cô đã vận dụng tất cả sự kiều diễm này và một chút nước mắt tại tòa để làm lay động trái tim 12 thành niên bồi thẩm đoàn, đều là nam.
Cô được tuyên trắng án với lý do tự vệ vì bị cưỡng hiếp.
Belva Gaertner, 39 tuổi là ca sĩ quán rượu, từng ly hôn ba đời chồng, đều là những doanh nhân giàu có. Bản thân cô cũng giàu, sau những cuộc hôn nhân ngắn "đậm mùi tiền". Cô ngoại tình với người đã có vợ và cũng bị cáo buộc bắn anh ta trên ôtô, sau cuộc cãi vã.
Cô đã hầu tòa với áo lông, nữ trang và trang điểm tỉ mỉ, từ bào chữa rằng tình nhân kém 10 tuổi "chỉ là cậu bé nghèo kiết xác", còn mình là quý bà giàu sang. Do đó, chẳng có động cơ nào để phải giết anh ta. Cô cũng được trắng án bởi phán quyết của 12 người đàn ông trong bồi thẩm đoàn, bất chấp các bằng chứng buộc tội.
Giới truyền thông ca tụng Beulah là "nữ sát nhân xinh đẹp nhất nước Mỹ", còn Belva là "nữ sát nhân sành điệu nhất nước Mỹ". Nhưng nữ nghi can cuối cùng không may mắn như thế. Sabella Nitti bị miêu tả bằng những từ ngữ xấu xí.
Sabella nhập cư đến Mỹ từ Bari, một vùng gần "gót giày" của Italy. Cô không hiểu tiếng Anh nhưng nói tiếng Barese, một phương ngữ mà ngay cả hầu hết người Italy cũng không hiểu.
Cuộc sống vất vả khi làm việc ở trang trại khiến cô trông lam lũ. Tóc dài để có thể búi sau đầu khi làm việc, không giống như kiểu tóc bob thời thượng của nữ giới những năm 1920. Quần áo của Sabella hầu hết đều được cho, may vá lại từ đồ của con cái và luôn dính đầy bùn đất. Ở tuổi 44, Sabella có ngoại hình của tuổi 70.
Sau hai vụ truy tố bất thành với hai phụ nữ thượng lưu xinh đẹp, công tố viên dường như dồn quyết tâm vào ván bài cuối cùng. Họ đã sử dụng vẻ ngoài của Sabella để hỗ trợ cho cáo buộc rằng cô là kẻ giết người đáng bị treo cổ.
"Các vị có thể nhìn thấy người phụ nữ đó không? Không. Cô ấy xấu xí, không phải là phụ nữ", công tố viên nói trong phiên tòa tháng 7/1923. Trên băng ghế bị cáo, Sabella nhỏ bé cúi gằm mặt, ngơ ngác thu mình vặn vẹo bàn tay chai cứng cục mịch. Cô thậm chí không biết tiếng Anh, thêm lý do để công tố viên xoáy sâu vào định kiến với bị cáo.
Thực chất, công tố viên đánh vào ngoại hình và nền tảng xã hội thấp của bị cáo là do không có bằng chứng buộc tội.
Hồ sơ vụ án cho thấy, chồng của Sabella, Frank, mất tích khỏi trang trại của mình gần Stickney, Illinois vào ngày 22/7/1922. Nửa năm sau, tháng 3/1923, cô tái hôn. Đến tháng 5/1923, một thi thể phân hủy được tìm thấy trong mương nước cách đó gần 100 km.
Không có bằng chứng nào về việc cái xác là Frank, hay bất cứ động cơ gây án nào, cảnh sát lập tức bắt Sabella với cáo buộc giết chồng. Nhiều người trong trang trại khi đó làm chứng, trước khi mất tích, Frank và con trai đã tranh cãi nảy lửa vì cậu con trai đòi bố cho 400 USD (khoảng 7.000 USD ngày nay) để cưới cô gái làng chơi. Hôm sau, ông bố mất tích cùng sổ tiết kiệm 400 USD.
Song cảnh sát không ghi nhận lời chứng này mà họ quan niệm, chồng bị giết thì vợ là thủ phạm, và ngược lại. Cảnh sát sau đó khuyến khích cậu con trai ra làm chứng chống lại mẹ, và được đồng ý.
Tại tòa, cậu con tố mẹ giết bố để lấy chồng khác. Cộng với những định kiến về ngoại hình xấu xí của Sabella được công tố viên miêu tả, bồi thẩm đoàn mất chỉ hơn một giờ để tuyên cô có tội. Thẩm phán tuyên phạt cô án tử hình treo cổ, thi hành án sau đó 95 ngày.
Sabella thành người phụ nữ đầu tiên của bang này bị kết án tử hình. Khi được người phiên dịch phổ biến lại bản án, Sabella ngất xỉu tại chỗ. Cô được giam chung với hai bị cáo xinh đẹp, Beulah Annan và Belva Gaertner, khi này vẫn đang đợi phiên xét xử.
Vụ án của người đàn bà xấu xí đã lan ra toàn quốc và nổi lên luồng ý kiến nghi ngờ tính công minh của phán quyết. "Trong quá khứ và có lẽ trong tương lai, một người phụ nữ chỉ cần trang phục thời trang, khuôn mặt khả ái và làm vẻ dễ bị tổn thương để được trắng án. Người đẹp, khó mà phạm tội được, đúng không?", nhiều tờ báo đặt câu hỏi trong các bài viết được đăng tải.
Luồng quan điểm còn lại hoan nghênh phán quyết, cho rằng công bằng, bình đẳng. "Nếu phụ nữ muốn bầu cử, có việc làm và cạnh tranh bình đẳng với nam giới, họ phải chấp nhận những hình phạt tương tự mà nam giới phải đối mặt và chơi nổi trò chơi mà nam giới đặt ra. Đừng bận tâm rằng bồi thẩm đoàn không có phụ nữ và luật pháp được viết ra bởi đàn ông; hoặc cảnh sát, nhân viên điều tra và cơ quan công tố đều là đàn ông", một số người có ảnh hưởng nêu quan điểm trên báo.
"Con sâu hoá bướm"
Vụ án đình đám đã thu hút sự chú ý của nữ luật sư Helen Cirese. Cô thấy có điều gì đó không ổn, ngay cả sự yếu kém của người bào chữa cho Sabella tại tòa, một luật sư nam.
Ở tuổi 23, Helen là luật sư trẻ và có năng lực đang nỗ lực chứng tỏ bản thân. Nhưng với người có học thức như cô, cuộc sống cũng không hề dễ dàng bởi có hai yếu điểm "không thể tha thứ" là phụ nữ và quá xinh đẹp.
Với những người theo chủ nghĩa truyền thống, việc cô bỏ qua các cơ hội kết hôn với đàn ông giàu để theo đuổi nghề luật là điều "lố bịch". Không có công ty luật nào thuê cô.
Helen và các nữ luật sư khác ở Chicago cũng không được các nam đồng nghiệp nhìn nhận bình đẳng. Họ từ chối người tập sự, do đó các nữ luật sư buộc phải tự lập một văn phòng để hoạt động cùng nhau.
Với Sabella, Helen và cộng sự nhìn thấy một phụ nữ nhập cư bơ vơ sợ hãi, kiệt sức sau nhiều năm sinh đẻ và làm việc đồng áng. Helen quyết định sẽ đại diện cho Sabella trong quá trình kháng cáo.
Xác định vấn đề của thân chủ là "vẻ ngoài không khơi gợi được sự đồng cảm" với bồi thẩm đoàn cũng như công chúng, Helen bắt đầu quá trình "lột xác" cho Sabella.
Nữ luật sư lên kế hoạch biến Sabella trong mùa đông năm đó thành một bà mẹ Mỹ hiện đại, hài hước. Việc trang điểm là một phần của kế hoạch. Helen có những mục tiêu khác để giúp Sabella có vẻ ngoài tinh tế hơn. Sabella được dạy "thực hành phong cách Mỹ", không càu nhàu, lầm bầm trước tòa hay nhìn chằm chằm xuống sàn khi được hỏi, phải luôn tươi cười, nói chậm và rành mạch nhìn thẳng vào người đưa ra câu hỏi. Nhìn chung là cách cư xử phù hợp với một người phụ nữ lịch sự.
Nữ luật sư cũng bỏ tiền túi cùng 4 cộng sự mua tặng Sabella những bộ váy, áo choàng sạch sẽ, tươm tất, và ngày ngày đến phòng giam dạy tiếng Anh.
Hai bạn tù xinh đẹp cũng rất hào hứng với sự thay đổi của Sabella. Họ giúp cắt mái tóc dài búi lộn xộn thành kiểu tóc bob chạm vai thời thượng, nhuộm lại màu nâu trầm để che đi những phần muối tiêu già nua. Móng tay được cắt tỉa cẩn thận và sơn lại. Họ tặng Sabella vài chiếc váy đẹp của mình.
Sabella gần như yêu thích cuộc sống trong tù cùng Belva và Beulah. Cô chưa bao giờ có được những thứ xa xỉ như vậy, chưa bao giờ học cách làm tóc và trang điểm. Chưa bao giờ có quần áo đẹp như vậy. Đó là sự "lột xác, làm lại cuộc đời", theo đúng nghĩa đen.
Đơn kháng cáo của Helen soạn cho thân chủ, may mắn được tòa phúc thẩm chấp nhận xét xử. Vào ngày điều trần, Sabella ngẩng cao đầu xuất hiện hạnh phúc trong sự sửng sốt của giới truyền thông và 12 nam bồi thẩm đoàn. Họ ví cô là "con sâu hóa bướm".
Cô được tuyên trắng án vào ngày 12/12/1924 và được trả tự do ngay tại tòa. Câu chuyện của cô và hai bạn tù xinh đẹp được viết thành sách, sau này chuyển thể thành bộ phim Chicago vào năm 2002, dành hàng chục giải thưởng điện ảnh uy tín.
Dưới góc nhìn ngày nay, các nhà nghiên cứu đánh giá sự lột xác ngoại hình đã giúp công chúng, và có thể cả bồi thẩm đoàn coi Sabella là một người dễ mến, ngọt ngào, có đạo đức và vô tội. Sau vụ án của Sabella, việc chăm chút ngoại hình khi ra tòa, bắt đầu được chú trọng.
Nghiên cứu năm 2010 của hai giáo sư Đại học Cornell kết luận, bồi thẩm đoàn có xu hướng thể hiện sự thiên vị đối với những bị cáo có vẻ ngoài xinh đẹp. Các bị cáo kém hấp dẫn có xu hướng phải chịu mức án dài hơn, trung bình, 22 tháng.
Trang phục đến tòa không chỉ có nghĩa là trông có vẻ chỉnh tề, quan trọng hơn là ăn mặc sao cho phù hợp với câu chuyện bạn đang kể và làm cho bản thân cũng như câu chuyện của bạn trở nên thuyết phục với tòa. "Mặc một chiếc váy 1.000 USD có thể khiến bạn chỉnh tề, xinh đẹp nhưng sẽ phản tác dụng nếu bạn hầu tòa với cáo buộc tham ô, hoặc lừa đảo", các nhà nghiên cứu nêu.
Hải Thư (Theo NYT, Chicago Tribune, Woman's day, Cornell University, Law Project)
MỹKhi lên du thuyền, Micki Kanesaki ấp ủ việc hâm nóng tình cảm với chồng cũ, không ngờ chuyến đi khiến cô phải trả giá bằng mạng sống.
Micki Kanesaki sinh năm 1954, cùng gia đình di dân từ Nhật Bản đến Mỹ khi 6 tuổi. Cô làm thư ký tại một công ty luật tiếng tăm ở Los Angeles. Tại đây, Micki có mối tình lãng mạn với luật sư Lonnie Kocontes.
Cặp đôi mua nhà ở Quận Cam, California và kết hôn vào năm 1995. Nhưng không lâu sau, cuộc hôn nhân rạn nứt. Micki nói với đồng nghiệp rằng bị Lonnie kiểm soát chặt chẽ, đặc biệt là vấn đề tài chính. Họ ly hôn sau 7 năm chung sống, nhưng vẫn sống chung trong khi bàn việc phân chia tài sản.
Năm 2005, Lonnie tái hôn với Amy Nguyen và chuyển đến sống với vợ mới. Sau đó, anh ta đệ đơn lên tòa án yêu cầu Micki bán ngôi nhà chung, nhưng cô từ chối. Tranh chấp kết thúc khi Lonnie chuyển về sống với Micki, cả hai nhen nhóm lại tình cảm.
Đến tháng 5/2006, Lonnie ly hôn Amy, cặp đôi hy vọng cho nhau cơ hội hàn gắn. Lonnie mua vé du ngoạn Địa Trung Hải với Micki trên du thuyền, lên kế hoạch thực hiện chuyến đi cùng vợ chồng bạn thân Bill Price và Susan McQueen. Tuy nhiên, mẹ Susan bất ngờ cần phẫu thuật nên vợ chồng Bill phải hủy bỏ kỳ nghỉ.
Chỉ hai ngày sau chuyến đi với chồng cũ, Micki biến mất. Lonnie khai rằng cặp đôi uống rượu trong phòng, sau đó Micki ra ngoài tìm một ít trà thảo mộc. Anh ta uống thuốc điều trị mất ngủ rồi lên giường. Khi tỉnh dậy vào khoảng 4h30 ngày 26/5/2006, Lonnie chưa thấy Micki quay lại nên hốt hoảng đi tìm. Anh ta cho rằng Micki có thể bị ngã xuống biển hoặc tự tử.
Thủy thủ đoàn hỗ trợ tìm kiếm trên thuyền nhưng không thấy Micki. Lực lượng bảo vệ bờ biển Italy tìm kiếm ngoài khơi nhưng gặp nhiều khó khăn vì vùng biển rộng.
Khi du thuyền cập cảng Naples, Lonnie thu dọn valy và đồ đạc của Micki rồi xuống tàu. Anh ta gọi cho Bill và Susan nhờ trợ giúp vì họ mở công ty điều tra tư nhân.
Theo Susan, Lonnie có vẻ sợ hãi và hoảng loạn khi nói chuyện điện thoại. Anh ta phàn nàn bị đối xử bất công, không ai nói tiếng Anh và mọi người đối xử tệ như thể anh ta đã làm điều gì sai trái. Họ quyết định Lonnie nên rời khỏi Italy. Bill đặt vé máy bay về Mỹ cho anh ta chưa đầy 48 giờ sau khi Micki biến mất.
Đến chiều 27/5/2006, khi Lonnie vừa bay về nhà, một chiếc thuyền nghiên cứu khoa học phát hiện thi thể Micki trôi nổi trên biển Địa Trung Hải.
Cuộc khám nghiệm tử thi diễn ra vào ngày 16/6 kết luận Micki bị sát hại. Cơ thể có nhiều vết bầm tím nghiêm trọng, đặc biệt ở phần gáy, cho thấy cô bị siết cổ. Trong phổi không có nước, nghĩa là Micki đã chết trước khi rơi xuống biển.
Việc điều tra vụ án thuộc thẩm quyền của FBI vì tội ác xảy ra ở nước ngoài. Sự nghi ngờ đổ dồn vào Lonnie, người cuối cùng nhìn thấy Micki còn sống.
FBI yêu cầu cháu gái của Micki, tên Julie Saranita, bí mật ghi âm cuộc trò chuyện qua điện thoại với Lonnie. Julie nhận thấy Lonnie liên tục gọi Micki là "thi thể" trong các cuộc nói chuyện, thay vì sử dụng tên hoặc gọi vợ. "Ông ta chỉ chăm chăm hỏi tình trạng thi thể, nhiều lần nhấn mạnh 'Tôi cần xem thi thể, tôi cần biết tình trạng, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với thi thể'", Julie kể.
Vợ chồng Bill và Susan ban đầu một lòng bảo vệ bạn thân, nhưng một số chi tiết trong vụ án khiến họ phải suy nghĩ. Bill được biết sau khi Micki biến mất, Lonnie bay về California và lập tức đến thăm vợ cũ Amy. Khi họ sắp xếp cho Lonnie làm bài kiểm tra bằng máy phát hiện nói dối để xóa hiềm nghi, Lonnie thất bại.
FBI không thể bắt Lonnie vì thiếu bằng chứng, nhưng vẫn theo dõi anh ta. Họ phát hiện vào năm 2008, Lonnie cố gắng chuyển một triệu USD giữa các tài khoản ngân hàng chia sẻ với vợ mới.
Tháng 1/2009, sau khi rạn nứt với Lonnie, Amy tiết lộ với vợ chồng Bill rằng Lonnie đã lên kế hoạch giết vợ cũ trên du thuyền. "Nỗi sợ hãi của Amy cho chúng tôi biết cô ấy đang nói sự thật", Susan chia sẻ.
Họ ghi âm cuộc trò chuyện và chuyển cho văn phòng công tố Quận Cam. Amy đồng ý hợp tác với chính quyền sau khi được miễn trừ truy cứu trách nhiệm.
Sau cuộc điều tra kéo dài, Lonnie bị bắt và bị buộc tội giết Micki vào năm 2013.
Vụ án được xét xử trước bồi thẩm đoàn vào tháng 2/2020, với phần lớn bằng chứng gián tiếp. Lonnie, 62 tuổi, tự đứng ra bảo vệ mình, mô tả Micki có tính khí thất thường và phủ nhận sát hại vợ cũ. Ông ta cũng khẳng định Amy nói dối, phủ nhận từng nói muốn làm hại Micki trước mặt Amy.
Tại phiên tòa, Lonnie khai dù đã ly hôn, ông ta và Micki khi đó đã hòa giải và có ý định tái hôn. Tuy nhiên, bên công tố cho biết Lonnie không thực sự có ý định tái hôn với vợ cũ mà đang lên kế hoạch giết cô và khiến mọi chuyện giống như một vụ tai nạn. Khi đặt du thuyền, ông ta đặc biệt yêu cầu phòng có ban công. Lonnie thuyết phục Micki rằng chuyến du ngoạn Địa Trung Hải sẽ giúp họ tái dựng hôn nhân hạnh phúc, trong khi thực tế, nó kết thúc cuộc đời cô.
Bên công tố cho rằng động cơ giết người là Lonnie muốn được thừa kế tài sản trị giá gần hai triệu USD của cặp đôi sau khi Micki chết, gồm tiền trong tài khoản ngân hàng và ngôi nhà họ cùng sở hữu. Trước đó, Lonnie và Micki đã cập nhật di chúc, ghi tên đối phương thành người thụ hưởng tài sản khi mình qua đời.
Tháng 6/2020, bồi thẩm đoàn tuyên bố Lonnie phạm tội giết người cấp độ một vì lợi ích tài chính, bị kết án tù chung thân không có cơ hội ân xá.
Sau khi tuyên án, Ủy viên Công tố quận Cam Todd Spitzer viết trong một tuyên bố rằng Lonnie "gần như thoát khỏi tội ác hoàn hảo". "Bất chấp mọi kế hoạch tỉ mỉ của ông ta khi chọn con tàu hoàn hảo, căn phòng hoàn hảo và thời điểm hoàn hảo để thực hiện vụ giết người, việc ông ta bóp cổ nạn nhân trước khi ném xuống biển đã cho chúng tôi rất nhiều bằng chứng để kết tội giết người", Todd Spitzer nói.
Trong khi ngồi tù từ năm 2013, Lonnie bị cáo buộc âm mưu thuê người giết Amy nhằm ngăn cản cô ra làm chứng, sau đó công tố viên hủy bỏ cáo buộc vì ông ta đã phải nhận bản án chung thân.
Đà NẵngNguyễn Mạnh Cường, 25 tuổi; Trần Văn Trí, 22 tuổi bị khởi tố tội Giết người và Cướp tài sản, chiều 26/11.
Động thái này được Công an TP Đà Nẵng đưa ra sau 4 ngày hai bị can cướp chi nhánh ngân hàng BIDV ở đường Ngũ Hành Sơn. Cường, quê Quảng Nam, là người trực tiếp gây ra cái chết của bảo vệ ngân hàng Trần Minh Thành, còn Trí, ngụ Đà Nẵng, đóng vai trò đồng phạm.
Theo cơ quan điều tra, Cường và Trí không có việc làm nhưng đam mê cờ bạc, cá độ bóng đá, game... nên mắc nợ nhiều. Hai người quen nhau trên mạng xã hội thông qua hội nhóm "vỡ nợ làm liều".
Đầu tháng 11, Cường thuê trọ trên đường Đồng Kè quận Liên Chiểu, Đà Nẵng, và rủ Trí về ở cùng. Để có tiền tiêu xài, ban đầu cả hai rủ nhau đi cướp tài sản ở nhà dân nhưng sau đó đổi ý và thống nhất đi cướp ngân hàng.
Chúng đã rảo quanh các nhà băng, thấy chi nhánh ngân hàng BIDV ở 169 đường Ngũ Hành Sơn chỉ có một nhân viên đã lớn tuổi bảo vệ, Cường và Trí chọn làm nơi gây án.
Cường sau đó lên mạng đặt mua một khẩu súng giống Rulo và 6 viên đạn loại thể thao, giá 4 triệu đồng; mua thêm một con dao, balô, áo khoác ngụy trang. Cả hai thuê xe máy tay ga ở quận Sơn Trà làm phương tiện đi cướp.
Khoảng 13h47 ngày 22/11, Trí chở Cường đến trước chi nhánh ngân hàng BIDV, sau đó đi vào trong khi đang có 2 khách hàng đến giao dịch và 6 nhân viên ngồi làm việc.
Trí nổ súng chỉ thiên để thị uy. Trong khi Cường cầm balô nhảy vào bên trong quầy giao dịch, liên tục cầm dao đe dọa và yêu cầu các nhân viên ngân hàng đưa tiền nhưng không ai hợp tác. Nhân viên cũng nhấn nút báo động.
Bảo vệ Trần Minh Thành đang đứng bên ngoài cửa chính ngân hàng, phát hiện sự việc định chạy vào nhưng bị Trí đóng cửa và chĩa súng uy hiếp. Sau khoảng một phút không lấy được tài sản, Trí ra hiệu cho Cường rút lui.
Khi cả hai lên xe bỏ chạy đã va chạm với một xe máy đi cùng chiều. Trí bị người dân, nhân viên ngân hàng khống chế tại chỗ. Cường tiếp tục bỏ chạy và bị bảo vệ Thành truy cản.
Ông Thành đạp ngã Cường xuống đường và bị người này quay lại dùng dao đâm vào lưng, thấu ngực trái. Nạn nhân được đưa đến bệnh viện cách hiện trường khoảng một km nhưng đã tử vong.
Cường chạy trốn về hướng biển. Công an đã huy động nhiều lực lượng chốt chặn, rà soát toàn bộ khu vực xung quanh ngân hàng. Đến 14h30 cùng ngày, Cường bị bắt giữ khi đang lẩn trốn trên đường Võ Nguyên Giáp.
Đây là vụ cướp ngân hàng thứ hai tại Đà Nẵng trong vòng 7 tháng qua. Trước đó, trưa 20/4, Lê Phú Cao, 32 tuổi, quê Thừa Thiên Huế, cầm một súng giả và một roi điện xông vào một ngân hàng trên đường Đống Đa, quận Hải Châu, cướp 660 triệu đồng và bỏ trốn. Cao bị bắt sau 34 giờ lẩn trốn và lãnh án 20 năm tù.
Bố tôi có vợ, sinh con ở quê nhưng chưa đăng ký kết hôn, sau đó lên thành phố cưới mẹ tôi. Vậy với lô đất của bố ở quê, mẹ con "bà cả" dù sống ở đó 20 năm nay thì có quyền gì không?
Bố tôi chỉ về quê mỗi năm một lần. Mẹ con bà "vợ cả" cất một căn nhà nhỏ cạnh nhà bà nội để sống cùng và phụng dưỡng bà. Bố rất hiếm khi về thăm quê nên mọi việc lo toan gia đình nội ngoại ở quê bố thì do bà cả đảm đương hết, kể cả lúc bà nội tôi ốm đau tới lúc mất.
Cả khu đất đứng tên bà nội, sau đó bị giải tỏa, đền bù 2 lô đất liền kề. Để tránh tranh chấp, bố tôi sau đó về quê, dẫn bà nội đi sang tên một lô cho bố, lô còn lại cho chú. Bà cả không biết gì.
Bây giờ bà nội đã mất, bố mẹ tôi làm ăn không tốt muốn về bán miếng đất đó đi để trả nợ.
Xin hỏi, do lô đất bố tôi đứng tên nên có phải được toàn quyền quyết định không? "Bà cả" cùng đứa con trai sống trên lô đất đó cũng lâu, hơn 20 năm, liệu có quyền lợi gì với mảnh đất đó không?
Mẹ tôi tuy không có công đóng góp trên miếng đất nhưng có giấy đăng ký kết hôn với bố tôi thì có được hưởng quyền lợi gì không?
Trà VinhThạch Thị Siêne sau chầu nhậu với 4 người đàn ông đã dùng búa, dao chém chồng khi anh không hài lòng với hành xử của vợ.
Ngày 25/11, Siêne, 39 tuổi, bị Công an TP Trà Vinh tạm giữ hình sự để làm rõ hành vi Cố ý gây thương tích.
Theo kết quả xác minh ban đầu, chiều 19/11, Siêne tổ chức nhậu tại nhà ở phường 9, TP Trà Vinh cùng bốn người đàn ông. Đến tối, anh Kiên Nhẫn (41 tuổi, chồng của Siêne) đi làm về, không nhậu cùng mà bỏ ra phía sau.
Một lúc sau, người chồng tỏ vẻ không hài lòng việc ăn nhậu của vợ và có ý ghen. Siêne lấy búa đánh chồng nhưng được mọi người can ngăn. Anh Nhẫn dọn đồ bỏ đi. Một lúc sau, do quên mang theo tiền, anh quay lại nhà lấy.
Nhà chức trách cáo buộc Siêne lấy dao chém 38 nhát vào chân và lưng khiến chồng gục xuống đất.
Nạn nhân được người dân đưa đi cấp cứu tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Trà Vinh, sau đó chuyển đến Bệnh viện Chợ Rẫy ở TP HCM. Ngày 23/11, do biến chứng nặng, anh Nhẫn được đưa về nhà và đã tử vong.
Ông Trần Quí Thanh, ông chủ tập đoàn Tân Hiệp Phát, bị cáo buộc cho vay 35 tỷ đồng song ép người vay trả 49 tỷ đồng mới cho chuộc tài sản.
Ông Thanh, 70 tuổi, cùng hai con gái Trần Uyên Phương, 42 tuổi và Trần Ngọc Bích, 39 tuổi, vừa bị Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an (C01) đề nghị truy tố về tội Lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản, theo khoản 4 Điều 175 Bộ luật Hình sự. Ở Công ty TNHH Thương mại - Dịch vụ Tân Hiệp Phát, ông Thanh là Giám đốc, bà Uyên là Phó giám đốc, bà Bích là nguyên giám đốc.
Theo kết luận điều tra, ông Thanh cùng hai con gái và một số người đã lợi dụng quy định về cho vay, lấy lãi suất 3% một tháng. Ông Thanh không làm hợp đồng vay tiền có cầm cố tài sản mà buộc các doanh nghiệp, cá nhân phải làm hợp đồng chuyển nhượng dự án. Khi bên vay trả đủ gốc và nợ lãi theo thỏa thuận, ông Thanh đã "dùng thủ đoạn gian dối hoặc các lý do để không trả lại tài sản".
Tháng 8/2018, anh Nguyễn Văn Chung mua khu đất hơn 3.000 m2 ở phường An Lạc, quận Bình Tân, TP HCM, sau đó làm thủ tục để tách thành hai. Đầu tháng 1/2019, khi thiếu tiền thanh toán mua đất, anh Chung được giới thiệu đến anh Nguyễn Phi Long vay tiền với lãi suất 3% một tháng.
Long nói anh Chung muốn vay được 30 tỷ đồng của ông Thanh phải làm thủ tục vay 35 tỷ. Thay vì thế chấp tài sản như quy trình vay thông thường, anh phải làm thủ tục chuyển nhượng hai thửa đất cho chủ nợ.
Đem thỏa thuận này về trao đổi, nhờ chủ cũ giúp đỡ để có tiền trả nợ nhưng ngay lập tức Chung bị từ chối bởi "thửa đất này đã bán cho Chung, giờ lại ký hợp đồng giả cách bán cho bên khác là không được". Sau nhiều lần thuyết phục và được luật sư tư vấn, Chung mới được chủ đất cũ đồng ý giúp đỡ.
Ngày 11/1/2019, chủ cũ lô đất 2.400 m2 (đã được tách ra từ thửa đất cũ) ký hợp đồng chuyển nhượng quyền sử dụng đất cho bà Uyên, theo đề nghị của anh Chung. Tại thời điểm đó, thửa đất có giá trị 59 tỷ đồng song giá trị trong hợp đồng là 11 tỷ đồng. Cùng ngày, ông Thanh và Long chuyển 26,5 tỷ đồng cho chủ cũ lô đất để anh Chung lấy tiền trả nợ.
Muốn vay được thêm tiền, Chung phải sang tên thửa đất còn lại nhưng do thủ tục phức tạp nên Long đồng ý cho thế chấp tài sản. Anh Chung được giải ngân thêm 3,65 tỷ đồng. Như vậy, tổng số tiền vay 35 tỷ đồng song anh Chung được cầm về 30,1 tỷ.
Anh Chung sau đó làm thủ tục tách thửa đất đã chuyển nhượng cho bà Uyên để vay tiền thành 29 thửa đất nhỏ. Các chi phí sang tên sổ do anh Chung chịu. Sổ đỏ các thửa đất được mang về Tân Hiệp Phát quản lý.
Tháng 3/2019, anh Chung chuẩn bị đủ 35 tỷ đồng để trả cho anh Long và đề nghị bên cho vay làm thủ tục sang tên lại 29 thửa đất. Khi anh Long báo lại việc này, ông Thanh yêu cầu "Chung phải trả đủ 49 tỷ đồng thì mới cho nhận lại tài sản".
Anh Long hẹn anh Chung ở quán cafe để truyền đạt lại ý kiến này. Trước buổi nói chuyện, anh Long cho người thu toàn bộ điện thoại của Chung để tránh bị ghi âm. Khi bị yêu cầu phải trả 49 tỷ đồng mới được nhận lại đất, Chung không đồng ý, nói: "Em vay 35 tỷ nhưng chỉ được nhận 30,15 tỷ bởi bên anh đã lấy ngay 4,85 tỷ tiền lãi 3 tháng và phí môi giới. Giờ bên anh lại đòi ăn không của em 14 tỷ là không được".
Long đáp: "Không nói nhiều, muốn lấy lại đất thì trả 49 tỷ đồng. Đất đứng tên bà Phương rồi thì chú lấy kiểu gì". Dù người vay nài nỉ, Long không đồng ý cho trả nợ.
Theo kết luận điều tra, tìm mọi cách không xong, Chung gọi điện trực tiếp cho ông Thanh song cũng không đạt kết quả. Cho rằng bị chiếm đoạt 29 thửa đất, anh Chung khởi kiện dân sự anh Long và bà Uyên ra TAND quận Tân Bình. Khi tòa tổ chức hòa giải, bà Phương không đến mà gửi đơn khẳng định đã mua thửa đất của người khác (chủ cũ lô đất) chứ không quen biết anh Chung. Hiện 29 thửa đất vẫn do bà Phương quản lý.
Nhà chức trách cho rằng 29 thửa đất có giá trị là 83 tỷ đồng nên trừ đi 35 tỷ đã giải ngân, bố con ông Thanh đã chiếm đoạt của anh Chung 48 tỷ đồng.
Vay 115 tỷ đồng phải trả 154 tỷ
Ở một vụ khác, đầu năm 2018, ông Lâm Sơn Hoàng khó khăn về tài chính nên tìm người giúp đỡ cho vay tiền. Qua một người môi giới bất động sản, ông Hoàng được giới thiệu đến Nguyễn Hoàng Phú. Phú tự giới thiệu là cháu ông Thanh, sẽ giúp ông Hoàng vay được tiền.
Ông Hoàng sau đó trình bày muốn vay 100 tỷ đồng, tài sản thế chấp là 4 thửa đất có giá trị tầm 190 tỷ đồng ở xã Hiệp Bình Chánh, thành phố Thủ Đức. Phú đồng ý giới thiệu ông Hoàng đến vay tiền của ông Thanh nhưng phải làm thủ tục chuyển nhượng 4 thửa đất trên cho bên cho vay. Lãi suất 3% một tháng, trừ ngay lãi 3 tháng đầu tiên vào tiền vay. Đồng thời, ông Hoàng phải trả phí môi giới là 3% trên tổng số tiền vay được.
"Mặc cả" không được, ông Hoàng đồng ý để Phú kết nối gặp ông Thanh vay tiền. Tại cuộc gặp ở trụ sở Tân Hiệp Phát, ông Hoàng được ông Thanh phổ biến về cách thức vay tiền như với những trường hợp khác, nếu không đồng ý thì "tìm chỗ khác".
Khi ông Hoàng lăn tăn vì rủi ro, Phú nhiều lần thuyết phục để người vay yên tâm về độ uy tín của ông Thanh. Cuối cùng, ông Hoàng chấp nhận vay tiền trong thời hạn 6 tháng và xin ông Thanh nếu khó khăn quá thì cho gia hạn thêm 3 tháng. Ông Thanh đồng ý với điều kiện đóng lãi đều, đến hạn sẽ bàn tiếp.
Tháng 1/2019, ông Hoàng ký hợp đồng chuyển nhượng 4 thửa đất cho cho bà Trần Phương Uyên. Tổng cộng, ông Hoàng vay của ông Thanh 115 tỷ đồng nhưng thực tế chỉ được nhận về 103 tỷ đồng sau khi trừ 10,3 tỷ đồng lãi suất 3 tháng đầu và các khoản thuế, phí 668 triệu. Ông Hoàng còn phải chi thêm 3 tỷ đồng tiền môi giới cho Phú.
Ba tháng sau, đến hạn trả nợ nhưng chưa có tiền, ông Hoàng xin ông Thanh được cho tiếp tục trả lãi 3%/tháng và được đồng ý. Sau đó, cứ một tháng, ông Hoàng lại trả lãi một lần. Từ tháng 4/2019 đến tháng 5/2020, ông Hoàng đã trả lãi cho ông Thanh 33 lần, tổng 41,4 tỷ đồng.
Cuối tháng 10/2020, ông Hoàng tìm được khách mua 4 mảnh đất nên nhờ ông Thanh tạo điều kiện ký hợp đồng chuyển nhượng sang tên cho khách, song sau đó trả tiền. Ông Thanh không đồng ý, yêu cầu trả tiền trước mới cho chuộc tài sản.
Ông Hoàng sau đó chuẩn bị đủ 154 tỷ đồng, gồm 115 tỷ tiền gốc và 39 tỷ tiền phạt, để trả nợ. Tối 11/11/2020, ông Hoàng cầm tiền đến phòng làm việc ông Thanh xin được trả nợ để chuộc lại 4 thửa đất. Ông Thanh không đồng ý do quá hạn 3 ngày.
Đến nay, 4 thửa đất của ông Hoàng đang đứng tên Trần Phương Uyên. 4 thửa đất có giá trị 195 tỷ đồng nên trừ đi 115 tỷ tiền đã giải ngân, ông Thanh bị cáo buộc đã chiếm đoạt của ông Hoàng 80 tỷ đồng.
Ngoài hai vụ trên, ba bố con ông Thanh còn bị cáo buộc cho đại gia Kim Oanh Đồng Nai vay 500 tỷ đồng song sau đó chiếm đoạt hai mảnh đất. Trừ đi tiền đã giải ngân, ông Thanh bị cáo buộc chiếm đoạt 600 tỷ đồng.
Trong vụ thứ 4, ông chiếm đoạt 2 thửa đất tại 643 và 643A Kinh Dương Vương, quận Bình Tân, TP HCM có giá trị 118 tỷ đồng của anh Nguyễn Huy Đông. Trừ đi 80 tỷ đồng đã giải ngân, ông Thanh bị cáo buộc đã chiếm đoạt của anh Đông 38 tỷ đồng.
Ông Trần Quí Thanh, chủ Tân Hiệp Phát, bị cáo buộc sử dụng "luật chơi" riêng nhằm chiếm đoạt 2 dự án nghìn tỷ của đại gia, hàng chục thửa đất của nhiều người khác.
Hành vi của ông Thanh, 70 tuổi, cùng hai con gái Trần Uyên Phương, 42 tuổi, Phó giám đốc Công ty TNHH Thương mại dịch vụ Tân Hiệp Phát và Trần Ngọc Bích, 39 tuổi, nguyên giám đốc Công ty TNHH Thương mại dịch vụ Tân Hiệp Phát được Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an (C01) nêu trong kết luận điều tra, đề nghị truy tố về tội Lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản theo khoản 4 Điều 175 Bộ luật Hình sự.
Theo cơ quan điều tra, năm 2019, đại gia Đặng Thị Kim Oanh, Chủ tịch HĐQT Công ty Kim Oanh Đồng Nai, cần tiền để tiếp tục đầu tư dự án Minh Thành ở Đồng Nai nhưng không vay được vốn ngân hàng. Thông qua người môi giới bất động sản, bà Oanh được giới thiệu đến ông Thanh theo lời quảng cáo "là người có nguồn tài chính, tiền rất nhiều".
Sau nhiều cuộc thỏa thuận, bà Oanh đồng ý trả cho người môi giới 5% tổng giá trị hợp đồng vay vốn để được vay 500 tỷ đồng. Hình thức vay tiền là chuyển nhượng cổ phần hoặc làm thủ tục mua bán các dự án bà Oanh đang sở hữu.
'Đây là cuộc chơi của Thanh, phải tuân theo luật của Thanh'
Cuối 10/2019, bà Oanh nhiều lần được dẫn đến Công ty Tân Hiệp Phát ở số 219 Đại lộ Bình Dương, thành phố Thuận An, tỉnh Bình Dương, nhưng không gặp được ông Thanh. Bà Oanh thắc mắc thì nhận được câu giải thích: "Ông chủ bận nhiều việc gấp, quan trọng nên phải kiên nhẫn chờ để được gặp trình bày".
Đầu tháng 11/2019, bà Oanh được đưa vào phòng làm việc của ông Thanh tại trụ sở Tân Hiệp Phát. Trong căn phòng hình vuông, bàn làm việc lớn hình bầu dục, ông Thanh ngồi ở đầu bàn đối diện cửa ra vào. Trước khi vào phòng, bà Oanh phải bỏ hết điện thoại ở ngoài do ông Thanh "không thích ai cầm điện thoại khi làm việc với mình".
Bà Oanh trình bày đang thiếu tiền để trả nốt 50% cổ phần còn lại của dự án Minh Thành, mong được cho vay 500 tỷ đồng. Ông Thanh đồng ý nhưng với điều kiện nữ đại gia phải chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của hai dự án Minh Thành và Nhơn Thành cho hai con gái ông.
Theo cáo buộc của cơ quan điều tra, khi bà Oanh nài nỉ "như vậy bị thiệt thòi và rủi ro quá", ông Thanh giải thích: "Tôi không phải ngân hàng nên không ký hợp đồng cho vay. Hàng tháng cứ đóng lãi đều, đủ, đúng hạn thì tôi cho chuộc tài sản. Tôi vẫn làm việc với những người khác như thế, đây là cuộc chơi của Thanh, phải tuân theo luật của Thanh".
Vài ngày sau, bà Oanh dẫn hai con gái cùng 8 người liên quan đến trụ sở Tân Hiệp Phát thỏa thuận việc vay tiền. Phía Tân Hiệp Phát có ba bố con ông Thanh và 6 người. Hai bên trao đổi từng chi tiết, hạng mục, chủ trương của hai dự án Minh Thành, Nhơn Thành và các nguồn thu chi của công ty để tính khả năng trả nợ.
Sau khi xem xét các giấy tờ, ông Thanh đồng ý cho vay 500 tỷ đồng với điều kiện chuyển nhượng 50% cổ phần dự án Minh Thành cho Trần Uyên Phương giá 235 tỷ đồng, chủ cũ của dự án chuyển 50% còn lại cho Trần Ngọc Bích và Công ty TCS (công ty của gia đình ông Thanh quản lý) giá 265 tỷ đồng.
Với dự án Nhơn Thành, bà Oanh phải chuyển 100% cổ phần đang sở hữu cho Trần Ngọc Bích giá 150 tỷ đồng.
Lãi suất vay tiền ông Thanh đưa ra là 3% một tháng, trả trước 3 tháng một. Bà Oanh trong 9 tháng trả đầy đủ tiền gốc và lãi sẽ được trả lại hai dự án. Nếu vi phạm thời hạn trả nợ lãi, bà Oanh sẽ mất hai dự án.
Kết luận điều tra nêu, bà Oanh nói thỏa thuận như vậy "rất rủi ro" khi bản chất chỉ vay 500 tỷ đồng mà phải làm hợp đồng chuyển nhượng cả hai dự án trị giá hơn 1.200 tỷ đồng. Ông Thanh bảo phải "tuân theo luật chơi", không đồng ý thì chấm dứt thỏa thuận. Quy trình này Tân Hiệp Phát đã nghiên cứu chặt chẽ về câu từ, đã áp dụng nhiều lần.
"Năm nay tôi đã cho vay như thế này cỡ 4.000 tỷ đồng với hơn chục dự án rồi", lời nói của ông Thanh được nêu trong kết luận điều tra.
Cuối cùng, bà Oanh đồng ý vay 500 tỷ đồng vì tin tưởng vào uy tín và lời nói của ông Thanh.
Nữ đại gia quỳ lạy xin chuộc lại dự án nhưng bất thành
Thực hiện theo yêu cầu của ông Thanh, bà Oanh cùng người liên quan làm thủ tục chuyển nhượng 100% cổ phần Công ty Minh Thành và Công ty Nhơn Thành cho hai con gái ông Thanh và Công ty TCS.
Tại thời điểm làm hợp đồng chuyển nhượng, dự án Minh Thành có giá trị gần 600 tỷ đồng nhưng trên hợp đồng giữa bà Oanh và phía ông Thanh chỉ có giá trị 500 tỷ đồng. Và thực tế, bà Oanh nhận 350 tỷ đồng.
Dự án Nhơn Thành, thời điểm đó có giá trị gần 600 tỷ đồng nhưng trong hợp đồng chuyển nhượng giữa bà Oanh và phía ông Thanh ghi giá 150 tỷ đồng.
Sau khi được giải ngân 350 tỷ và 150 tỷ đồng, bà Oanh phải thanh toán ngay lãi 3 tháng đầu cho hai khoản vay này lần lượt là 31,5 tỷ đồng và 11,5 tỷ đồng theo yêu cầu của ông Thanh. Việc chuyển tiền lãi đều dùng tiền mặt, không có biên nhận.
Ngày 11/2/2020, bên bà Oanh tiếp tục trả 31,5 tỷ đồng tiền lãi lần hai với khoản vay 350 tỷ đồng. Ngày 12/5/2020, đến hạn trả lãi lần 3 nhưng do sơ suất nên một ngày sau bà Oanh mới chỉ đạo cấp dưới cầm tiền mặt đến Tân Hiệp Phát nộp. Tuy nhiên, nhiều lần sau đó, bà Oanh bị phía ông Thanh từ chối gặp.
Sau nhiều lần liên lạc qua các kênh, tối 27/5/2020, bà Oanh được ông Thanh đồng ý gặp. Trước khi vào làm việc, bà Oanh và ba người đi cùng bị thu hết điện thoại như những lần trước.
Tại đây ông Thanh nói rằng bà Oanh đã vi phạm thời hạn nộp lãi nên không được phép mua lại dự án. Bà Oanh lại nài nỉ, xin được nộp phạt thêm 35 tỷ đồng.
Tháng 8/2020, Công ty Kim Oanh Đồng Nai ký công văn gửi bà Phương, Bích và Công ty TCS với nội dung đã chuẩn bị đủ 500 tỷ đồng (dự án Minh Thành 350 tỷ, Nhơn Thành 150 tỷ) và đề nghị ký hợp đồng chuyển nhượng lại dự án. Cùng thời gian này, bà Oanh nhắn tin cho ông Thanh xin được gặp để bàn lại việc chuộc dự án nhưng không được hồi đáp.
Kết luận điều tra nêu, sau nhiều cuộc thỏa thuận bất thành, ngày 28/10/2020 bà Oanh cùng hai con gái và một số nhân viên đến trụ sở Tân Hiệp Phát gặp Trần Uyên Phương "quỳ lạy, van xin" cho chuộc dự án nhưng bị từ chối. Bà Oanh sau đó có đơn tố cáo 3 bố con ông Thanh lừa đảo chiếm đoạt tài sản.
Theo C01, tháng 11/2019, ông Thanh cho bà Oanh vay 350 tỷ đồng nhưng đến tháng 8/2020 đã chiếm đoạt dự án Minh Thành có giá trị là 533 tỷ đồng. Trừ đi 350 tỷ đồng đã chuyển cho bà Oanh, ông Thanh bị cáo buộc đã chiếm đoạt 183 tỷ đồng.
Với dự án Nhơn Thành, ba bố con ông Thanh đã cho bà Oanh vay 150 tỷ đồng từ tháng 11/2019 nhưng đến tháng 8/2020 đã chiếm đoạt dự án 567 tỷ đồng. Trừ đi số tiền đã giải ngân, ông Thanh bị cáo buộc đã chiếm đoạt ở dự án này 417 tỷ đồng.
'Lách luật' để cho vay lãi
Theo kết luận điều tra, ông Thanh cùng hai con gái và một số người đã lợi dụng quy định về cho vay, lấy lãi suất 3% một tháng (36% một năm) - tức vượt quá quy định của Bộ Luật dân sự (không được vượt quá 20%/năm của khoản tiền vay) nhưng không vi phạm pháp luật hình sự (cho vay với mức lãi suất gấp 5 lần (100%/năm) sẽ phạm vào tội Cho vay lãi nặng).
Khi cho vay, ông Thanh không làm hợp đồng vay tiền có cầm cố tài sản mà buộc các doanh nghiệp, cá nhân phải làm hợp đồng chuyển nhượng dự án, cổ phần trong dự án. Giá trị của các dự án, bất động sản ghi trong hợp đồng có giá trị thấp hơn nhiều lần thực tế.
Khi bên vay làm thủ tục chuyển nhượng tài sản cho bên Tân Hiệp Phát, ông Thanh chỉ đạo hai con gái làm thủ tục sang tên cho mình để nắm quyền kiểm soát, định đoạt tài sản. Dù bên vay trả đủ gốc và nợ lãi theo thỏa thuận, ông Thanh đã "dùng thủ đoạn gian dối hoặc các lý do để không trả lại tài sản".
Ngoài vụ án lừa đảo của bà Oanh, ông Thanh cùng hai con gái còn bị cáo buộc gây ra 3 vụ chiếm đoạt tài sản khác với cùng một thủ đoạn.
C01 kết luận, từ tháng 1/2019 đến tháng 3/2019, ông Thanh và "cò" - người chuyên giúp ông Thanh cho vay lãi, đã cho ông Nguyễn Văn Chung vay 35 tỷ đồng với lãi suất 3%/tháng. Theo thỏa thuận, ông Chung phải làm thủ tục chuyển nhượng cho phía ông Thanh 29 thửa đất có giá trị 48 tỷ đồng tại 230 Hồ Học Lãm, phường An Lạc, quận Bình Tân, TP HCM.
Tháng 3/2019, khi ông Chung đề nghị trả 35 tỷ đồng tiền gốc trước thời hạn 16 ngày thì ông Thanh yêu cầu phải nộp thêm 14 tỷ đồng mà không có lý do. Bởi không nộp được thêm tiền nên Chung bị nhóm ông Thanh chiếm đoạt 29 thửa đất có giá trị 83 tỷ đồng. Trừ đi 35 tỷ đồng đã giải ngân, ông Thanh bị cáo buộc đã chiếm đoạt 48 tỷ đồng của ông Chung.
Tương tự, ông Thanh cùng hai con gái bị cáo buộc đã chiếm đoạt 4 thửa đất tại xã Hiệp Phụng, huyện Bình Chánh, TP Thủ Đức của ông Lâm Sơn Hoàng có giá trị 195 tỷ đồng. Trừ đi 115 tỷ đồng tiền gốc đã giải ngân, ông Thanh bị cáo buộc đã chiếm đoạt 80 tỷ đồng.
Trong vụ thứ 4, ông chiếm đoạt 2 thửa đất tại 643 và 643A Kinh Dương Vương, quận Bình Tân, TP HCM có giá trị 118 tỷ đồng của anh Nguyễn Huy Đông. Trừ đi 80 tỷ đồng đã giải ngân, ông Thanh bị cáo buộc đã chiếm đoạt của anh Đông 38 tỷ đồng.
Theo kết luận, ông Thanh bị cáo buộc chiếm đoạt 767 tỷ đồng, Trần Uyên Phương 350 tỷ đồng và Trần Ngọc Bích 600 tỷ đồng.