Gia LaiVũ Văn Đại, 49 tuổi, và một cựu giám đốc Công ty Cà phê Ia Sao 2, thuộc Tổng Công ty Cà phê Việt Nam, bị cáo buộc để ngoài sổ sách hàng trăm triệu đồng.
Ngày 31/5, ông Vũ Văn Đại bị Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về tham nhũng, kinh tế, buôn lậu (PC03) Công an tỉnh Gia Lai khởi tố về hành vi Vi phạm quy định về kế toán gây hậu quả nghiêm trọng.
4 người liên quan là nguyên giám đốc khác của Công ty Cà phê Ia Sao 2 (trụ sở tại huyện Ia Grai), cựu kế toán, quyền kế toán và thủ quỹ đương nhiệm cũng bị khởi tố với vai trò đồng phạm. Tất cả 5 bị can được cho tại ngoại, cấm đi khỏi nơi cư trú.
Cơ quan điều tra cho rằng, ông Đại và các cá nhân đã để ngoài sổ sách kế toán hàng trăm triệu đồng từ tiền bán cây cà phê, vỏ trấu cà phê (làm phân bón hữu cơ). Theo nguyên tắc, số tiền này phải được hạch toán vào sổ sách, song 2 nguyên giám đốc, kế toán và thủ quỹ để ra bên ngoài, gây thiệt hại cho Tổng Công ty Cà phê Việt Nam.
Sai phạm tại Công ty Cà phê Ia Sao 2 diễn ra từ năm 2016 đến 2020, trong đó sai phạm của nguyên Giám đốc Vũ Văn Đại diễn ra từ tháng 8/2018 đến 2020.
Công ty Cà phê Ia Sao 2 thành lập vào năm 1986, nhiệm vụ sản xuất kinh doanh sản phẩm cà phê, xây dựng vùng kinh tế mới, phủ xanh đất trống đồi trọc ở Gia Lai. Công ty này hiện có trên 500 lao động, quản lý khoảng 460 ha cà phê.
Không buộc phải thử việc trước khi bắt đầu công việc, muốn thôi việc trong thời gian này phải báo trước... Hãy thử hiểu biết về các quy định liên quan đến thử việc.
Câu 1: Người lao động muốn thôi việc trong thời gian thử việc phải báo trước cho người sử dụng lao động.
Nghệ AnThái Văn Thành và đồng phạm lập băng trộm chó chuyên nghiệp bằng kích điện; 50 con chó đã bị cảnh sát thu tại chỗ.
Ngày 31/5, Thành, Nguyễn Duy Đông (20 tuổi), Hoàng Đình Thám (35 tuổi), Thái Duy Thắng và Hoàng Đình Hiếu đang bị Công an huyện Yên Thành tạm giữ để làm rõ hành vi trộm cắp tài sản.
Nhóm nghi can tại cơ quan điều tra. Ảnh: Đức Nguyễn
Nhiều ngày qua, Thành cung cấp xe máy, băng keo, kích điện, dao kiếm, vỏ chai bia để làm đồ nghề trộm chó. Ban đêm, Đông cùng đồng phạm chia làm hai ca, chở nhau bằng xe máy rong ruổi trên các tuyến đường ở huyện Yên Thành.
Chúng dùng kích điện giật chó, quấn băng keo rồi bỏ vào bao tải. Nếu bị phát hiện, cẩu tặc sẽ dùng vỏ chai bia, hung khí chống trả. Mỗi con chó được bán cho Thành với giá khoảng 50.000 đồng/kg.
Tang vật vụ án. Ảnh: Đức Nguyễn
Sau thời gian theo dõi, đêm 29/5, cảnh sát ập vào nhà riêng của Thành, bắt Thành, Đông và Thám. Từ lời khai, cảnh sát bắt thêm Thắng và Hiếu.
Tang vật thu tại chỗ gồm 50 con chó, tổng trọng lượng 480 kg; 3 xe máy, nhiều dao kiếm, hung khí và vật dụng trộm chó.
Số chó mà nhóm tội phạm đã bắt trộm. Ảnh: Đức Nguyễn
Bước đầu, nhà chức trách xác định, nhóm tội phạm này thực hiện trót lọt 15 vụ. 10 gia đình là bị hại đã tới trình báo, nhận diện tài sản bị mất trộm.
MỹSáu phát súng và tiếng la hét kinh hoàng đã đánh thức cư dân của khu chung cư Sterling Arms ở Burbank, California vào nửa đêm.
Ngày 24/3/1934, tất cả người trong toà chung cư bu đông chật kín các hành lang và bà chủ nhà đập cửa vào căn hộ 123, dường như là nơi phát ra tiếng ồn. Căn hộ này là nơi ông Eric Madison, 42 tuổi, sống với vợ, Nellie May, 39 tuổi.
"Mọi người ổn chứ?" chủ nhà la lên. Nellie bước ra. "Mọi thứ đều bình thường trong căn hộ của tôi", cô nói bình tĩnh và lùi ra sau cánh cửa.
Những người thuê nhà khác cho rằng tiếng ồn có lẽ đến từ xưởng phim Warner Brothers bên cạnh, nơi đang sản xuất một bộ phim xã hội đen. Họ sau đó trở về phòng. Tất cả đều yên bình cho đến sáng hôm sau. Mọi người nhìn thấy một dòng chữ "đừng làm phiền" dán trên cửa của căn hộ 123. Nó được viết bởi Nellie.
Không âm thanh nào phát ra từ căn hộ cả ngày. Nghi ngờ có điều bất thường, chiều hôm đó bà chủ nhà dùng chìa khóa mở căn hộ nhà Nellie. Vừa bước vào trong, bà phát hiện ông Eric chết trên giường trong bộ đồ lót dính đầy máu với những vết đạn.
Nellie không có mặt ở nhà nhưng người gác cổng nhớ lại đã nhìn thấy cô hối hả ra ngoài vào sáng hôm đó. Cảnh sát ngay lập tức phát hiện cô trốn tại nhà của một người bạn ở vùng núi phía bắc Los Angeles.
Cảnh sát còng tay và bắt đầu điều tra gói hàng mà cô mang theo. Họ tìm thấy một con dao và biên lai khẩu súng lục Colt cỡ nòng 32 viên, được mua một ngày trước vụ nổ súng.
Các chuyên gia pháp y nói rằng khẩu súng sử dụng cùng loại đạn đã kết liễu cuộc đời của Eric.
Nellie bị đưa về Los Angeles để thẩm vấn. Vào thời điểm đó, cảnh sát và một nhóm phóng viên đã biết được rất nhiều điều về cuộc sống khác thường và gây sốc của Nellie.
Nellie May.
Cô là con gái của những người nhập cư Ireland và khi trưởng thành làm việc trong trang trại nhà mình ở bang Montana. Một số người kể Nellie biết cưỡi ngựa. Báo chí mô tả cô là nữ cao bồi ở Montana. Hầu như tất cả ai từng biết đến Nellie thời trẻ đều nhớ đến một người đẹp có đôi mắt nâu và là xạ thủ.
Trước khi lấy ông Eric, cô bốn lần kết hôn, lần đầu tiên khi 14 tuổi. Sau đó, có một vài cuộc hôn nhân ngắn ngủi khác và lần thứ tư với một luật sư. Mặc dù 5 đời chồng nhưng người phụ nữ này không có con. Điều đó làm dấy lên nghi ngờ về đạo đức của bà và bà trở thành một nhân vật khó nhận được cảm thông.
Nellie rất kiệm lời với các điều tra viên hoặc báo chí, giữ một sự im lặng lạnh lùng. Phong thái của cô khiến các phóng viên hoang mang, dẫn đến hàng loạt tiêu đề giật tít với những biệt danh như "Người phụ nữ bí ẩn" hay "Góa phụ sắt".
Vụ án được đưa ra tòa xét xử hơn hai tháng sau vụ giết người. Công tố viên có bằng chứng nhưng không biết động cơ rõ ràng.
Tại toà, Nellie đã làm bồi thẩm đoàn và các điều tra viên sững sốt. Cô nói đã khóc khi tham dự đám tang của người đàn ông được tìm thấy trong căn hộ. Tuy nhiên, nước mắt đã ngừng chảy khi cô nhìn vào khuôn mặt anh. "Người trong quan tài không giống chồng tôi", cô nói.
Nellie phủ nhận việc giết ông Eric hay bất kỳ ai khác. Cô cho biết thi thể nhìn thấy tại nhà xác và trong các bức ảnh chụp lại hiện trường vụ giết người không phải là người đàn ông cô kết hôn. "Tôi tin rằng anh ấy còn sống", cô tuyên bố.
Các công tố viên đã đưa ra bằng chứng là chiếc giường mà Eric nằm lúc chết và bộ đồ lót dính máu, nói rằng vết máu trên trang phục đã được chứng thực thuộc về ông Eric.
Bồi thẩm đoàn tuyên bố Nellie có tội và hôm 5/7/1934, một thẩm phán đã kết án treo cổ cô. Nếu bản án được thực hiện, Nellie sẽ trở thành người phụ nữ đầu tiên bị tử hình ở California.
Trong khi chờ ngày thi hành án, Nellie đã tiết lộ nhiều tình tiết mới với phóng viên.
"Tại sao trước đó tôi không nhận tội?", "Nữ sát nhân cao bồi thổn thức", là tiêu đề của một tờ báo tổng hợp phát hành khắp cả nước vào tháng 8/1935.
Nellie sau đó đưa ra lời thú tội dài, giải thích lý do bắn năm viên đạn vào lưng chồng mình. Cô ấy nói anh ta là kẻ vũ phu, chỉ biết ăn chơi và tiêu hết tiền của vợ. Nellie tự nhận là phụ nữ bạc mệnh.
Cô và Eric kết hôn vào tháng 7/1933 tại Utah sau một thời gian ngắn hẹn hò. Vài tháng sau, họ trở lại California, nhận công việc ở phim trường Warner Brothers và cùng nhau chuyển đến sống trong một căn hộ.
Eric làm việc được hai tuần cho đến khi anh ta xích mích, xô đẩy đạo diễn Albert Green. Eric bị sa thải. Nellie cho biết kể từ đó anh ta đã hành hạ và bạo lực cô trong suốt thời gian dài.
Vào một ngày đầu tháng 3/1934, Nellie về nhà sớm hơn dự kiến sau khi đi xem phim. Khi bước vào căn hộ, cô thấy Eric đang ở trên giường với cô gái 16 tuổi. Thiếu nữ hét lên và bỏ chạy. Eric sau đó đánh Nellie. Cuộc đánh đập kéo dài trong sáu ngày, trong đó Eric khoe đã lừa Nellie kết hôn giả để lấy tiền của cô và buộc cô phải ký vào một tờ giấy ghi rằng họ chưa kết hôn.
Nellie đã ra ngoài và mua một khẩu súng lục cỡ nòng của Tây Ban Nha từ một đại lý bán đồ cũ vào hôm 23/3, nói rằng cô và chồng đang đi du lịch và cần một khẩu súng để an toàn.
Đỉnh điểm mâu thuẫn xảy ra đêm 25/3, Eric về nhà trong tình trạng say xỉn và họ đã ẩu đả. Nellie chạy đến tủ quần áo và rút ra khẩu súng lục ổ quay. Eric chạy đến chiếc hộp bên cạnh giường có chứa đống dao nhọn. Anh ta chộp lấy một cái và thét lên: "Chĩa súng vào tao đi. Tao sẽ đâm mày."
"Tôi nhớ mình đã nghe thấy tiếng con dao phóng qua mình", Nellie nói. Eric với lấy một con dao khác, và cô buộc phải nổ súng để tự bảo vệ mình. "Tôi đã nhắm mắt và bắn loạn xạ".
Câu chuyện về người chồng bạo hành và sự vận động không mệt mỏi của một luật sư cùng với sự cảm thông từ bạn bè, gia đình và các phóng viên đã làm dấy lên sự phẫn nộ của công chúng về vụ hành quyết Nellie.
Tháng 9/1935, thống đốc đã quyết định giảm nhẹ bản án và 8 năm sau Nellie được ân xá. Sau khoảng một năm, người phụ nữ này sống cùng người chồng thứ 6 và sống lặng lẽ cho đến khi ông qua đời vào năm 1953.
Hoàng Phong (Theo New York Daily News, Vocal Media)
Sau khi toà sơ thẩm tuyên án tử hình về hành vi giết 4 người, Nguyễn Hoàng Nam, 28 tuổi, được xác định lúc gây án "mất khả năng nhận thức và điều khiển hành vi".
TAND Cấp cao tại TP HCM vừa ra quyết định đưa Nguyễn Hoàng Nam đi chữa bệnh bắt buộc trước khi xem xét đơn xin giảm nhẹ hình phạt của bị cáo về tội Giết người. Khi anh ta chữa bệnh xong, toà sẽ xét xử.
Động thái này được toà phúc thẩm đưa ra sau khi lấy ý kiến các chuyên gia về kết luận của Viện Pháp y tâm thần trung ương Biên Hòa đối với Nam.
Hồi tháng 5/2020, Nguyễn Hoàng Nam bị TAND TP HCM tuyên mức án tử hình do sát hại cha mẹ và bà nội của mình ở Hóc Môn, bà ngoại của bạn gái ở Long An, vì cho rằng những người này ngăn cản tình cảm. Nam sau đó kháng cáo xin giảm nhẹ hình phạt. Luật sư thấy Nam có nhiều biểu hiện bất thường nên đề nghị cơ quan tố tụng giám định tâm thần.
Giám định pháp y kết luận, Nam có biểu hiện: cảm xúc không ổn định, hoang tưởng bị hại, trí nhớ, trí tuệ giảm sút; ảo thị, ảo thanh xúi giục... Trước, trong, sau khi gây án và hiện nay đương sự bị "rối loạn thần di chứng khởi phát muộn do sử dụng chất kích thích" và "mất khả năng nhận thức và điều khiển hành vi".
Theo các chuyên gia, trạng thái tâm thần của Nam là do ma túy. Tuy nhiên, pháp luật quy định đây không phải là trường hợp được miễn trừ trách nhiệm đối với hành vi phạm tội.
Bị cáo Nam tại tòa sơ thẩm tháng 5/2020. Ảnh: Bình Nguyên.
Bản án sơ thẩm xác định, tháng 12/2018, Nam chấp hành xong bản án 11 năm tù tội Cướp tài sản thì biết cha đã bỏ mẹ đi lấy người khác. Buồn chán nên anh ta thường sử dụng ma túy đá. Nam sau đó sống như vợ chồng với Như (24 tuổi, quê Long An) tại nhà mẹ ruột ở xã Tân Hiệp, huyện Hóc Môn. Đầu năm 2019, cô gái có thai nhưng không được mẹ Nam chấp nhận làm dâu vì cho rằng đứa cháu sinh ra sẽ "không hợp tuổi".
Ngày 7/2/2019, Nam chở bạn gái về nhà ở Long An. Trên đường đi hai bên xảy ra cãi vã về chuyện Như không được chấp nhận. Đến nhà, cô gái kể mọi việc cho bà ngoại nghe. Tối đó, Nam đến tìm Như nhưng bị bà đuổi. Buồn bực, anh ta lại mua ma túy sử dụng. Hơn một tháng sau, Nam xuống tìm Như nhưng không gặp.
Nghĩ bà ngoại ngăn cấm tình yêu, Nam nảy sinh ý định sát hại. Ngày 11/3/2019, anh ta đến nhà chém chết bà này.Tiếp đó, anh ta chạy về huyện Hóc Môn chém mẹ ruột tử vong, chạy qua xã bên sát hại bà nội và cha. Trên đường đi tìm chị ruột để ra tay, hắn bị cảnh sát vây bắt.
Tại cơ quan điều tra, Nam có biểu hiện ngáo đá, cho rằng mình bị ảo giác do có người xúi giục thực hiện hành vi phạm tội. Tuy nhiên, kết quả xét nghiệm cho thấy anh ta âm tính với ma túy.
Cơ quan tố tụng đã nhiều lần trả hồ sơ để làm rõ Nam có hay không bị tâm thần. Kết quả xác định anh ta có đủ năng lực hành vi dân sự nên bị đưa ra xét xử sơ thẩm.
Trong mắt nhiều người hàng xóm, ông Walter Lewis Samples (69 tuổi) là quý ông đàng hoàng nhưng không ai ngờ chai sữa độc đã phơi bày nhiều sự thật khác.
Walter là một cựu chiến binh Mỹ gốc Tây Ban Nha, kỹ sư dân dụng đã về hưu với mái tóc bạch kim, đeo kính và nụ cười hiền hậu.
Ông Walter Lewis Samples.
Vụ án xảy ra hôm 25/2/1941 khi ai đó đã đặt một túi có chai sữa trước cổng ngôi nhà gỗ của ông ở Memphis, bang Tennessee. Tưởng chai sữa là đồ khuyến mãi, ông đã đem vào nhà uống một vài ly vào bữa sáng như thói quen hằng ngày. Cơn co thắt dạ dày bắt đầu vài giờ sau đó. Sau hai ngày đau đớn, ông đã gọi cho bác sĩ của mình và họ nghi ngờ ông bị ngộ độc.
Bác sĩ mở tủ lạnh lấy bình sữa ra và ngửi thấy mùi của phốt pho, một chất độc. Ông Walter không nhận thấy mùi vì đang bị cảm lạnh, làm suy giảm khứu giác và vị giác.
Bác sĩ niêm phong bình sữa và vội vàng đưa bệnh nhân đến bệnh viện. Ông Walter chết trong vòng bốn giờ sau đó.
Phân tích hóa học cho thấy một lượng lớn phốt pho và hồ bột, các thành phần cấu tạo nên thuốc diệt chuột, có trong chai sữa. Khám nghiệm tử thi đã tìm thấy chất độc tương tự trong dạ dày của ông Walter.
Ông dường như không có kẻ thù nào. Những người hàng xóm biết ông chỉ sống một mình sau khi vợ qua đời và gần như ẩn cư. Phần lớn ông dành thời gian để chơi cầu cũng như làm công việc tình nguyện cho Hiệp hội cựu chiến binh Chiến tranh Tây Ban Nha - Mỹ.
Chỉ cho đến khi cảnh sát bắt đầu khám nghiệm hiện trường, họ mới tìm ra lý do có thể khiến ai đó - thực tế là nhiều người - có thể muốn ông ấy chết.
Phòng ngủ của ông được "dán đầy những bức ảnh của những phụ nữ hấp dẫn đã kết hôn và chưa kết hôn", The News đưa tin. Có rất nhiều hình ảnh, một số mới được chụp trong ngôi nhà gỗ, một số khác của những người ông yêu thích từ lâu. Cảnh sát đã tìm thấy trong ngăn kéo bí mật ông những tấm hình phụ nữ khoả thân.
Sau đó, có những bức thư tình từ một số những cô gái mà chỉ đáng tuổi cháu của ông, kể lại những khoảnh khắc hẹn hò hoặc cầu xin ông quay lại với họ.
"Bí ẩn của 150 bóng hồng" là cách một tờ báo mô tả số lượng những người phụ nữ đã hẹn hò với ông.
Các điều tra viên bắt đầu thẩm vấn tất cả người phụ nữ đó và họ đã phát hiện ra một khía cạnh rất khác của ông Walter - người mà thường được hàng xóm ca tụng và xem là hình mẫu quý ông lý tưởng. Các cô gái kể về những đêm ông rượu chè say sưa trong những căn nhà ven đường và những cuộc ân ái cuồng nhiệt.
Sau khi thẩm vấn tất cả bạn tình của ông và xem xét các bức thư và bức ảnh, các điều tra viên đoán rằng rất nhiều khả năng - người chồng ghen tuông hoặc người phụ nữ bị bỏ rơi đã muốn giết ông ấy - nhưng không có đầu mối thực sự.
Đến gặp cảnh sát, một người bạn của ông nói đx nhìn thấy một người hàng xóm cũ trong ngôi nhà gỗ của ông ta, khóc lóc đáng thương.
Vợ chồng bà Bertha House.
Bà xác định người phụ nữ này là Bertha House, 35 tuổi, người thường xuyên đến nhà ông Walter. Chồng cô, Louis Roy House là giám đốc công ty vận tải đường bộ ở Memphis.
Trong hồ sơ lưu trữ quốc gia, cảnh sát phát hiện ông Louis từng kiện ông Walter để lấy lại một chiếc máy giặt mà vợ mình đã đưa cho ông ta. Cô cũng đã bí mật đưa 7.000 USD cho ông Walter.
Không lâu trước khi vụ giết người xảy ra, Louis đã bán công ty của mình và cùng vợ chuyển đến một khu đồn điền ở Mississippi.
Vào ngày chai sữa nhiễm độc xuất hiện trước cửa nhà của ông Walter, hàng xóm kể lại đã nhìn thấy bà Bertha trong khu vực. Các điều tra viên đã đưa vợ chồng này trở lại Memphis để thẩm vấn.
Bà Bertha giàn giụa nước mắt thừa nhận rằng có mối quan hệ lâu dài với ông Walter, bắt đầu từ năm 1925. Bà đã rời bỏ ông sau khi kết hôn với người chồng hiện tại vào năm 1930, nhưng sau đó đã quay lại với ông ấy ba năm sau đó. "Tôi đã cố thoát khỏi ông ấy nhưng không phụ nữ nào có thể cưỡng lại được sự hấp dẫn", bà kể.
Nhiều chai sữa không đã được phát hiện trong nhà ông Louis và cảnh sát nghi ngờ sau khi biết vợ có mối quan hệ với Walter nên tìm cách giết tình địch. Louis bị bắt và thừa nhận đã bỏ thuốc diệt chuột vào chai sữa và để trước cửa nhà ông Walter.
Louis nhận tội nhưng cảnh sát và anh trai ông Walter tin rằng Louis không phải là thủ phạm duy nhất khi mà một manh mối quan trọng khác được phơi bày. Đó là các điều tra viên phát hiện tờ di chúc ghi tên bà Bertha là người thụ hưởng duy nhất toàn bộ khối tài sản của ông Walter hơn 10.000 đô la USD và nhiều bất động sản khác.
Bản di chúc này được xác định là giả và ông Louis thú thật hai vợ chồng đã âm mưu giết ông Walter. Tại phiên toà vào tháng 6/1941, ông Louis đã phủ nhận lời thú tội nhưng thẩm phán vẫn kết tội cả hai, tuyên mỗi người 20 năm tù.
18 tháng sau, do có kháng cáo, vụ án được xét xử phúc thẩm. Khi chưa có phán quyết cuối cùng, bà Bertha đứng dậy chạy đến băng ghế trong phòng xét xử, hét lên: "Tôi không thể chịu đựng được nữa. Chồng tôi vô tội, chính tôi đã làm việc đó một mình và anh ấy đang cố để bảo vệ tội".
Bà nói dù chồng đã bán doanh nghiệp và chuyển gia đình đến Mississippi song mình vẫn không thể đoạn tuyệt với ông Watter. "Đầu độc ông ta là cách duy nhất để tôi được tự do hoàn toàn", người phụ nữ ngoại tình khai.
Bertha có thể đã phá vỡ xiềng xích của tình yêu, nhưng tự do vẫn luôn lẩn tránh bà. Bà đã nhận tội và vẫn phải chịu án tù 20 năm.
Tôi bán "hàng xách tay" là mỹ phẩm, nước hoa. Gần đây nghe nói kiểu kinh doanh này bị cấm, song hàng hoá tôi còn lại trước đó khá nhiều. (Trần Mến)
Tôi có thể làm cách nào để bán nốt số hàng này nhưng không vi phạm pháp luật?
Luật sư tư vấn
"Hàng xách tay" được hiểu là các loại mặt hàng hóa được mang từ nước ngoài về Việt Nam qua đường xách tay như: người thân ở nước ngoài, đi du lịch nước ngoài xách tay như một loại hành lý và mang về, nhân viên hàng không mua hàng ở nước sở tại mang về, vài cá nhân hoặc công ty đứng ra làm dịch vụ mua hàng và chuyển về Việt Nam...
Bán "hàng xách tay" là một hình thức kinh doanh hợp pháp khi hàng hóa kinh doanh có đầy đủ những điều kiện mà pháp luật quy định. Song, trong trường hợp không đủ điều kiện, hình thức kinh doanh này sẽ vi phạm pháp luật và có thể được coi là hàng nhập lậu.
Việc bán "hàng xách tay" được coi là đúng luật nếu hàng xách tay đó đáp ứng các điều kiện như sau:
- Hàng hóa đó đã được thông qua hải quan theo thủ tục đối với hành lí của người xuất, nhập cảnh, được quy định tại điều 59 Nghị định 08/2015/NĐ-CP;
- Đảm bảo đúng số lượng, chủng loại hàng hóa khi làm thủ tục hải quan;
- Hàng hóa không trong danh mục những mặt hàng cấm nhập khẩu hoặc tạm ngừng nhập khẩu theo quy định của pháp luật;
- Hàng hóa có hóa đơn, chứng từ kèm theo và đúng quy định của pháp luật về quản lý hóa đơn.
Hiện nay, hàng hóa nhập khẩu từ nước ngoài thì khi về đến Việt Nam sẽ phải đúng các loại thuế, phí sau:
- Thuế nhập khẩu
- Thuế giá trị gia tăng
- Lệ phí hải quan
- Một số hàng hóa có thể phải đóng thuế tiêu thụ đặc biệt, thuế môi trường...
Căn cứ những quy định trên, nếu bạn bán "hàng xách tay" và đảm bảo có đủ các điều kiện về nhập khẩu, tem mác, giấy tờ và đóng đủ các loại thuế, phí theo quy định sẽ không phải bán hàng nhập lậu và không bị xử phạt.
Trường hợp "bán hàng xách tay" không có hóa đơn, chứng từ kèm theo theo quy định, không làm thủ tục hải quan... thuộc trường hợp được xác định là hàng hóa nhập lậu.
Theo Nghị định 98/2020/NĐ- CP có hiệu lực từ 15/10/2020 về xử phạt hành chính trong hoạt động thương mại, sản xuất, buôn bán hàng giả, hàng cấm, cá nhân kinh doanh hàng nhập lậu sẽ bị phạt 500.000-50 triệu đồng, tuỳ thuộc giá trị hàng hoá nhập lậu. Còn tổ chức vi phạm kinh doanh hàng lậu sẽ bị phạt 1-100 triệu đồng.
Mức xử phạt sẽ tăng lên gấp đôi, tối đa 100 triệu đồng với cá nhân và 200 triệu đồng với tổ chức nếu người vi phạm trực tiếp nhập lậu hàng thực phẩm, phụ gia thực phẩm, chất bảo quản thực phẩm, trang thiết bị y tế, thuốc phòng bệnh và thuốc... có giá trị dưới 100 triệu đồng hoặc từ 100 triệu đồng mà không bị truy cứu trách nhiệm hình sự.
TP HCMCông an Gò Vấp khởi tố vụ án, điều tra dấu hiệu tội Làm lây lan dịch bệnh từ Hội thánh truyền giáo Phục Hưng, sáng 30/5.
Động thái này được đưa ra trong bối cảnh 4 ngày vừa qua TP HCM ghi nhận liên tiếp hơn 60 trường hợp nhiễm Covid-19, trong tổng số 98 ca, liên quan chuỗi lây nhiễm tại Hội thánh Truyền giáo Phục Hưng. Bước đầu, cơ quan điều tra xác định nhóm này hoạt động không chấp hành quy định về phòng chống dịch bệnh Covid-19 dẫn đến lây lan cho nhiều người.
Theo ông Ngô Minh Châu (Phó chủ tịch UBND TP HCM phụ trách lĩnh vực an ninh, nội chính), cơ quan điều tra sẽ làm rõ hành vi sai phạm của những cá nhân cụ thể, chứ không phải là của Hội thánh truyền giáo Phục Hưng.
Đây là lần thứ hai TP HCM xử lý mạnh tay đối với các cá nhân, tổ chức không tuân thủ quy định phòng chống Covid-19, làm lây lan dịch bệnh ra cộng đồng. Hôm 30/3, nam tiếp viên Vietnam Airlines Dương Tấn Hậu bị tuyên phạt 2 năm tù treo về tội Làm lây lan dịch bệnh truyền nhiễm nguy hiểm cho người khác theo điểm c khoản 1 Điều 240 BLHS.
Trụ sở Hội thánh Truyền giáo Phục hưng ở đường Nguyễn Văn Công, phường 3, quận Gò Vấp. Ảnh: Hữu Khoa.
Nhiều ngày trước, khi phát hiện ca nhiễm đầu tiên tại Hội thánh Truyền giáo Phục Hưng, lãnh đạo TP HCM đã đề nghị công an vào cuộc điều tra sai phạm.
Đến sáng nay, chuỗi lây nhiễm liên quan đến cơ sở này là chuỗi lớn nhất với 126 ca nhiễm. Bộ Y tế công bố 94 ca, các ca còn lại chưa được định mã số bệnh nhân - xem như ca nghi nhiễm.
Kết quả giải trình tự gene 5 bệnh nhân thuộc ổ dịch này đều ghi nhận biến chủng Ấn Độ. Theo Trung tâm Kiểm soát Bệnh tật TP HCM (HCDC), người liên quan đến Hội thánh Truyền giáo Phục Hưng có nguy cơ lây nhiễm rất cao do thành viên hội sinh hoạt chung trong một không gian nhỏ hẹp, kém thông thoáng, không đeo khẩu trang. Điều kiện không đảm bảo như trên cùng với biến chủng Ấn Độ đã tạo thành một chuỗi lây nhiễm mạnh, số lượng nhiễm cao.
Ngành y tế truy vết gần 39.000 người thuộc diện tiếp xúc F1, F2. Rất nhiều địa điểm bị phong tỏa do liên quan các ca nhiễm. 700 công nhân một công ty ở Khu công nghiệp Tân Bình phải cách ly tại công ty do liên quan đến bệnh nhân từng làm việc tại căn tin.
Hiện, chuỗi lây nhiễm này vẫn chưa xác định nguồn lây. Thành phố tiếp tục tiến hành điều tra truy vết các trường hợp tiếp xúc, lấy mẫu xét nghiệm diện rộng để đánh giá nguy cơ.
Quốc Thắng
Những biến chủng nCoV mới đã phát tán mầm bệnh nhanh hơn trước. Các y bác sĩ phải chạy đua với tốc độ lây nhiễm hàng trăm ca mỗi ngày. Để hỗ trợ lực lượng tuyến đầu, các cá nhân và doanh nghiệp có thể đồng hành cùng báo VnExpress trong chương trình "Tiếp sức cho tâm dịch". Xem chi tiết tại đây.
Bình PhướcCùng yêu thanh niên 18 tuổi, hai thiếu nữ huy động gần chục cô đi ôtô đến điểm hẹn "nói chuyện phải trái" khiến một người nhập viện.
Ngày 30/5, Công an huyện Phú Riềng cho biết các thiếu nữ đánh nhau ở gần khu du lịch sinh thái Mỹ Lệ, xã Long Hưng. Hiện, người bị thương đã ổn định sức khỏe.
Điều tra ban đầu xác định, thiếu nữ 16 tuổi ngụ thị xã Phước Long và cô gái 19 tuổi ngụ huyện Phú Riềng cùng yêu một thanh niên nên xảy ra mâu thuẫn. Sau nhiều lần lời qua tiếng lại trên mạng xã hội, hai bên hẹn gặp nhau.
Ngày 23/5, hai nhóm đi ôtô đến điểm hẹn, lao vào đánh nhau. Sự việc được người dân ghi hình, đưa lên mạng xã hội.
Cơ quan điều tra đang xem xét các vi phạm để xử lý.
CanadaBrian Shin, 30 tuổi, đẹp trai, giọng trầm với mái tóc gọn gàng, là nhân viên xuất sắc của tập đoàn tuyển dụng hàng đầu ở trung tâm tài chính lớn nhất nước.
Shin có một bảng CV nổi bật, với bằng cử nhân thương mại từ Đại học Toronto, bằng thạc sĩ thuế của Đại học Waterloo và kinh nghiệm làm việc tại công ty thuế Deloitte.
Shin làm việc chăm chỉ, ăn mặc chỉnh tề và toát ra vẻ phong lưu hút hồn các đồng nghiệp nữ. Với cấp trên, anh ta dường như là nhân viên lý tưởng, luôn rất kiên trì và đam mê trong công việc. Hai năm làm việc tại tập đoàn tuyển dụng nhân sự Lannick, Shin luôn là một trong những nhân viên hàng đầu với mức lương 140.000 USD. Sếp của Shin, Joseph Diubaldo, coi anh ta là cánh tay phải, và là nhân viên tốt nhất từng có.
Tháng 1/2012, Shin mời Diubaldo đi uống cà phê - việc vẫn làm thường xuyên. Nhưng lần này thì khác, Shin có vẻ bị kích động. Diubaldo đoán rằng có điều gì đó không ổn. Shin nhấp một ngụm cà phê nhỏ, thả từ chữ chậm chạp như châm ngòi một quả bom. "Tôi đã buôn cần sa gần nửa cuộc đời. Ở thời kỳ đỉnh cao, tôi từng buôn có lúc cầm trong tay gần 2 triệu USD tiền mặt", Shin nhả từng chữ, gần như khóc.
"Tôi tuyệt vọng. Tôi phải nói với anh trước khi tin tức đầy mặt báo", Shin nói với sếp.
Trong giọng kẻ đứt quãng, Shin thú nhận bị bắt mùa hè 2009. Cha mẹ anh đau lòng khi biết tin nhưng vẫn trả khoản tiền bảo lãnh 275.000 USD. Trong khi chờ xét xử, Shin bắt đầu kế hoạch làm lại cuộc đời. Anh ta thuê một luật sư và bắt đầu tìm việc. Sáu tháng sau, Shin đã được thuê tại Lannick.
Buổi nói chuyện tại quán cà phê của anh ta với sếp là một "cực hình", nhưng cuối cùng vẫn thành công.
Gia đình Shin từ Hàn Quốc di cư tới Canada cuối những năm 1970. Họ tiết kiệm đủ để mua cửa hàng tiện lợi trong một trung tâm mua sắm trên đường Kingston, thành phố Ontario và sống trong ngôi nhà gỗ nhỏ gần đó. Mỗi cuối tuần, Shin và anh trai làm việc trong cửa hàng giúp bố mẹ để nhận một khoản tiêu vặt nhỏ.
Mẹ của Shin vô cùng nghiêm khắc và sùng đạo. Bà đưa các con đến một nhà thờ Công giáo Hàn Quốc vào Chủ nhật trong khi chồng làm việc phía sau quầy. Cả cha và mẹ đều truyền cho con trai của họ tầm quan trọng của giáo dục như cách để tiến lên trong cuộc sống.
Shin tôn thờ và coi anh trai như một thiên tài khi dễ dàng giành vị trí thủ khoa tất cả các năm học phổ thông. Shin cảm thấy thua kém, bất an khi chưa bao giờ lặp lại được điều này.
Khi lòng tự trọng của Shin giảm mạnh, anh gặp một cậu bé lớn tuổi hơn trong nhóm thanh niên của nhà thờ. Shin ngay lập tức tôn thành thần tượng khi thấy tính kiêu ngạo, bất cần và được nhiều cô gái hâm mộ.
Gần cuối năm lớp 9, anh ta đưa cho Shin một nhúm cần sa, nhét trong hộp kính râm và bảo bán ở trường. Shin không muốn gì hơn ngoài cảm tình của người bạn mới, lập tức chấp nhận. Trở về với túi tiền mặt và một chiếc hộp rỗng, Shin được đàn anh đưa cho ngay một túi khác. Đến cuối năm học đó, Shin đã bán đều đặn, mỗi túi một tuần.
Shin đỗ học viện nghệ thuật danh tiếng Wexford Collegiate, và bắt đầu "mở rộng kinh doanh" ở đây. Song do tranh cãi với giáo viên và đánh nhau, Shin bị yêu cầu nghỉ học. Tại trường học mới, Học viện R. H. King, anh ta được biết đến như một tay buôn cỏ cộm cán, một người không nên dây vào. Shin hút "cỏ" mỗi ngày và uống rượu rất nhiều, đôi khi đến mức kiệt quệ. Tiền tiêu dư dả từ hoạt động buôn cần bán cỏ, cho phép anh ta mua được những tài sản đáng ghen tị.
Brian Shin và bạn gái. Ảnh: Torontoliffe
Cơ hội sớm đến để Shin dấn thân sâu hơn vào thế giới ma túy. Trong khi buôn bán cocaine ở Mexico là ngành kinh doanh cạnh tranh và đẫm máu, thì buôn bán "cỏ" mang tính hợp tác hơn nhiều. Ngành công nghiệp này được tổ chức trong một mạng lưới rộng lớn của các nhà sản xuất và đại lý. Nếu một nhà môi giới không thể tìm đủ nguồn cung, anh ta có thể gọi một nhà môi giới đối thủ để giúp đỡ. Đặc tính hợp tác này giống như cách các chủ cửa hàng tiện lợi Hàn Quốc cùng nhau mua sản phẩm với số lượng lớn, chia sẻ số tiền tiết kiệm được.
Shin nhanh chóng chuyển từ đại lý đường phố sang nhà phân phối cấp cao và đang trên đường trở thành nhà môi giới. Bất chấp những vi phạm khác nhau ở trường, anh ta vẫn chăm học và đạt điểm trung bình B+, để tránh bị nghi ngờ. Suốt trường trung học và đại học, Shin giấu "hàng" cốp ôtô gia đình.
Đôi khi, anh ta sẽ nhét nó vào một chiếc túi chơi khúc côn cầu và cầm một chiếc gậy khúc côn cầu để có vẻ như anh ấy chỉ đơn giản là trở về nhà sau buổi tập. Shin sau đó sẽ tự đóng gói, chia thành các gói nặng 2 kg và 5 kg, sau đó lái xe đi vòng quanh Ontario, giao cho các "nhà phân phối" cấp thấp hơn để bán cho các đại lý đường phố. Năm cuối đại học, anh ta bán được trung bình 20 kg cần sa một tháng. Số tiền lãi mỗi tháng khoảng 30.000 USD, Shin cất giữ trong tủ đông lạnh sâu trong nhà kho gia đình.
Shin rất tỉ mỉ. Anh ta đã làm việc một mình để không trở thành nạn nhân của những sai lầm của người khác. Trong giới buôn ma tuý, anh ta có biệt danh Sebastian. Anh luôn giữ bên mình hai chiếc điện thoại. Một chiếc dùng liên lạc gia đình và một chiếc giá rẻ phục vụ việc "làm ăn", được anh đăng ký dưới những cái tên bất kỳ, thay sim hằng tháng.
Tại Đại học danh tiếng Toronto và Waterloo, anh ta đã tự trả toàn bộ học phí, khi tốt nghiệp thạc sĩ được tập đoàn Deloitte và Touche đã thuê làm cố vấn với mức lương khởi điểm 60.000 USD. Shin mua một ngôi nhà 4 phòng ngủ bằng gạch đỏ trên một lô đất hai mặt tiền với mái hiên bao quanh và ga ra hai xe hơi.
Shin có bạn gái là Lydia Nam, cô gái có gu ăn mặc sành điệu và mong muốn được làm việc trong lĩnh vực thời trang. Họ mơ mộng về việc bắt đầu kinh doanh cửa hàng quần áo của riêng mình, ý tưởng mà Shin thấy hấp dẫn bởi vì anh sợ hãi những giờ làm việc dài, công việc buồn tẻ.
Anh ta cũng miễn cưỡng từ bỏ công việc kinh doanh ma túy của mình, đồng nghĩa sẽ bị cắt giảm thu nhập thê thảm. Vì vậy, vào mùa hè năm 2006, chỉ sau hai tháng ở Deloitte, anh ấy đã nghỉ việc. Nam và Shin thành lập công ty thời trang vào mùa đông 2007. Shin là giám đốc điều hành, Nam là giám đốc sáng tạo. Họ đã tổ chức các buổi trình diễn trong Tuần lễ thời trang Toronto.
Nhưng đối với tất cả sự hào nhoáng của việc trở thành một chủ thương hiệu quần áo có vẻ giàu có, cuộc sống hai mặt không thôi đeo bám Shin. Anh ta ăn ngủ thất thường, và thường xuyên lo lắng, nghĩ cảnh sát đang rình rập mọi ngóc ngách. Sự thực đúng là vậy.
"Chiến dịch Isis" bắt đầu bằng việc gài cảnh sát chìm để mua ma túy từ một tay buôn đường phố 33 tuổi tên là Patrick. Cảnh sát nghe trộm điện thoại của Patrick và theo dõi anh ta đến một cuộc họp với một trong những nhà cung cấp của anh ấy, Jimmy Ngo.
Vài ngày sau, Ngo rời nhà đến gặp Shin và Mac tại một nhà hàng. Trên đường đi, Ngo đã vi phạm một lỗi giao thông nhỏ, khiến cảnh sát có lý do để có thể chặn đầu xe lại. Ngo đã đưa ra một cái tên giả, nhưng cảnh sát biết anh ta nói dối và đã bắt.
Bạn gái của Ngo lên một chiếc ôtô riêng phía sau để về nhà, sau đó lái xe đến gặp Mac ở bãi đậu xe của một nhà hàng để giao chiếc túi màu đen. Sau khi ăn xong, Shin và Mac lái xe đi. Cảnh sát Durham, ngồi trong bãi đậu xe với ống kính tầm xa, đã thấy tất cả.
Cảnh sát theo đuôi họ đến một tòa nhà cao tầng ở Phố Leslie, Toronto, nơi họ theo dõi khi anh ta mang chiếc túi lên tầng áp mái thấp hơn, rồi rời đi 10 phút sau đó. Nói chuyện với nhân viên tòa nhà, biết rằng họ hầu như không sống ở đây, cảnh sát bắt đầu nghi ngờ rằng Shin và Mac dùng căn nhà để cất giấu cần sa, cocaine, heroin, methaphetamines và các loại ma túy khác, cộng với những chồng hóa đơn và tiền mặt.
Đầu năm 2009, Shin (trái) và Mac bắt đầu bị cơ quan điều tra theo dõi hoạt động. Ảnh: Torontolife
Nhưng hoạt động giám sát không hoàn hảo. Đêm 8/7/2009, hai sĩ quan mặc thường phục bước vào hầm đậu xe tại căn hộ của Mac để đặt một thiết bị theo dõi và chết đứng khi thấy Mac đang tiến đến chiếc ôtô. Các sĩ quan bật dậy, lầm bầm điều gì đó về việc mất chìa khóa, nhảy lên xe và phóng đi.
Đơn vị phá án Ma túy của Cảnh sát Durham, thành phố Ontario nhận được ủy quyền thực hiện lệnh khám xét căn hộ được cho là "kho hàng" của Shin. Thoạt nhìn, nơi này có vẻ là nơi sinh sống: có một chiếc ghế dài, một chiếc tivi, một tủ đựng quần áo và một cuốn tạp chí trên bàn cà phê, nhưng tủ lạnh chỉ chứa pho mát kem và một chai nước. Tivi không có dịch vụ truyền hình cáp. Trong căn phòng ngủ bị khóa, họ tìm thấy 3 kg cocaine, 81 gram crack cocaine, 7 kg cần sa và hơn 230.000 USD tiền mặt.
Nhóm điều tra đã tịch thu toàn bộ tang vật nhưng vẫn muốn một "bằng chứng thuyết phục nhất", một mối liên hệ không thể chối cãi giữa nghi phạm và tội ác. Trong trường hợp này, điều đó có nghĩa là việc Shin hoặc Mac mở cửa, bước vào trong. Vài phút sau, họ nhận được tin từ đội giám sát của mình rằng Shin sắp trở lại "kho". Họ lập tức bày binh bố trận, xác định chỉ có 3 giây để khống chế nghi phạm. Ba cảnh sát đóng quân gần cửa, chữ POLICE trên áo chống đạn của họ lấp lánh trong bóng tối, im lặng tuyệt đối.
Khi Shin bước vào bên trong, đèn vẫn tắt, như thường lệ. Nhưng có điều gì đó không ổn: cánh cửa trượt bằng gương của tủ quần áo ở sảnh, nơi anh luôn đóng, đang mở. Đèn bật sáng, ba cảnh sát lao vào anh ta, rút súng, la hét yêu cầu anh ta xuống.
Shin cố gắng tuân theo nhưng bị tê liệt vì sợ hãi. Chìa khóa rơi xuống sàn, và anh loạng choạng lùi lại. Một sĩ quan còng tay Shin ra sau lưng. Trong khi cảnh sát đọc những quyền của anh ta, Shin chỉ biết khẽ lẩm bẩm lặp đi lặp lại những tiếng chửi thề.
Trong xe của Shin, cảnh sát tìm thấy 5.200 USD và hai túi cần sa lớn với giá trị tại "chợ đen" khoảng 96.000 USD. Tối hôm đó, cảnh sát bắt được Mac và Ngo. Trong xe của Ngo, họ đã phát hiện ra một hệ thống loa tùy chỉnh có nắp đậy hoạt động bằng thủy lực che giấu 250.000 USD tiền mặt. Trong căn hộ của Mac, họ tìm thấy giấy gói cocaine, tiền mặt và danh sách nợ tiền mua ma túy.
Truyền thông bắt đầu xôn xao về "Chiến dịch Isis", một cuộc điều tra kéo dài ba tháng bắt đầu bằng một vụ mua bán trên đường phố ở Whitby. Kết quả, 12 nghi phạm bị bắt giữ cùng 3 triệu USD ma túy, 11 xe hơi, 3 căn nhà và vô số hàng hóa xa xỉ. Cảnh sát khẳng định, chiến dịch đã cắt đứt một mạng lưới lớn trong thị trường ma tuý của các tay buôn gốc Á trên đất Canada.
Trong khi đó, gia đình của Shin đau khổ thừa nhận, suốt thời sinh viên, khi thấy Shin đi lại vào giờ giấc thất thường và sắm sửa áo quần, đồ đạc và xe hơi mới đắt tiền, họ chưa bao giờ hỏi trực tiếp về điều đó. "Chúng tôi không thể hiểu tại sao một người với nền tảng gia đình và trình độ học vấn như Shin, lại thành ra như vậy", anh trai Shin nói.
Theo cảnh sát, ở Toronto đa văn hóa, một số loại hoạt động tội phạm thường gắn liền với sắc tộc: Người Nam Mỹ thống trị việc sản xuất cocaine, trong khi người Ý xử lý việc phân phối và người Mexico buôn bán trên đường phố. Những người nhập cư Trung Đông phần lớn kiểm soát thị trường heroin; và tội phạm Tây Phi là bậc thầy về gian lận danh tính...
Trong những năm 1980, tội phạm châu Á ở Canada được biết đến nhiều hơn với tội buôn bán cần sa. Các chi nhánh có trụ sở tại Toronto của Hội tam hoàng 14K và Sun-Yee On hùng mạnh của Trung Quốc đã bán heroin và cocaine, đồng thời gây ra một làn sóng tội phạm tống tiền, bắt cóc, cướp xe ở Khu Phố Tàu và khắp thành phố.
Lực lượng đặc nhiệm chống tội phạm có tổ chức ở châu Á của Sở Cảnh sát Toronto, bao gồm hơn một chục sĩ quan biết ngôn ngữ, văn hóa và lịch sử, và được trang bị để làm công việc bí mật, cũng như có được sự tin tưởng của cộng đồng châu Á tuân thủ luật pháp, đã tham gia đợt ra quân. Tháng 9/2011, lực lượng đặc nhiệm đã thực hiện kế hoạch "Spring Weed" (Cỏ Xuân), tịch thu 15 triệu USD cùng 21.000 cây cần sa và bắt 11 người đàn ông gốc Á.
Một phần tang vật bị thu giữ trong vụ án của Shin. Ảnh: Torontoliffe
Cảnh sát thống kê, hàng năm, hàng chục nghìn kg cần sa được buôn bán khắp Ontario, là "cần câu cơm" của người nhập cư châu Á mới, những người thường phải đối mặt với triển vọng việc làm khó khăn. Con cái của họ, được biết đến như những tay "trùm con", với lợi thế thông thạo tiếng Anh và sớm hoà nhập với văn hoá. Đó là lý do, Shin trở thành ứng cử viên hoàn hảo.
Đêm trước phiên tòa, Shin không ngủ. Anh ta lo lắng và run rẩy trên ghế bị cáo, nhưng bình tĩnh lại khi trình bày chi tiết về giao dịch cần sa của mình. Shin đã nhận trách nhiệm về cần sa và tiền, nhưng phủ nhận nhúng tay đến những loại ma tuý tổng hợp còn lại. "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy chúng trong kho cất giấu chung", Shin nói.
Công tố viên yêu cầu mức án 4 năm tù song thẩm phán kết án Shin 6 năm, cộng với khoản tiền phạt 575.000 USD. Ông giải thích Shin có nhiều cơ hội để dừng việc ma túy nhưng không làm. Với chuyên môn về thuế và việc kinh doanh quần áo, Shin rất có thể đã che giấu lợi nhuận của mình với các nhà điều tra. Ông ta cho Shin cơ hội được miễn trừ dân sự, với điều kiện nộp lại số tiền đã "rửa" tại công ty thời trang, song Shin từ chối, nói "không còn một xu".
"Ban ngày là sói già phố Bay, ban đêm là tay trùm ma tuý" đọc những title báo chí vào hôm sau, sếp của Shin không còn cách nào khác ngoài việc, buộc anh ta ra đi.
Tháng 3/2015, Shin kháng cáo. Toà cấp cao Ontario quyết định giữ nguyên án phạt 6 năm song giảm số tiền phạt dân sự xuống còn 75.000 USD.
Tại cửa hàng tạp hoá của gia đình, bố anh vẫn đứng sau quầy, bên cạnh những cây thuốc lá và những chai rượu hai lít giảm giá, soda gừng, dầu ăn và bánh kẹo. Mái tóc hoa râm và bàn tay của ông xương xẩu quấn đầy urgo cứu thương vì mang vác nặng, đôi mắt buồn và mệt mỏi. Ngoài 70 tuổi, ông vẫn đang phải chật vật kiếm tiền vì khoản phải trả cho con trai.
Những biến chủng nCoV mới đã phát tán mầm bệnh nhanh hơn trước. Các y bác sĩ phải chạy đua với tốc độ lây nhiễm hàng trăm ca mỗi ngày. Để hỗ trợ lực lượng tuyến đầu, các cá nhân và doanh nghiệp có thể đồng hành cùng báo VnExpress trong chương trình "Tiếp sức cho tâm dịch". Xem chi tiết tại đây.
Em trai tôi dùng chất kích thích, ẩu đả với bạn nhậu gây thương tích 24%. Em tôi có được coi là phạm tội khi không tỉnh táo và được xét giảm nhẹ hình phạt? (Thanh Hương)
Luật sư tư vấn
Điều 13 Bộ luật hình sự năm 2015, sửa đổi bổ sung năm 2017 quy định về phạm tội do dùng rượu, bia hoặc chất kích thích mạnh khác như sau: "Người phạm tội trong tình trạng mất khả năng nhận thức hoặc khả năng điều khiển hành vi của mình do dùng rượu, bia hoặc chất kích thích mạnh khác, thì vẫn phải chịu trách nhiệm hình sự".
Người say do dùng rượu, bia hoặc chất kích thích mạnh khác được cho là đã tự đặt mình vào tình trạng say. Họ đã tự tước bỏ năng lực nhận thức và điều khiển hành vi của mình. Không giống như việc mắc bệnh tâm thần, bệnh khác, người bệnh không thể phòng tránh được. Việc say rượu, bia hoặc do dùng chất kích thích khác có thể phòng tránh trước. Vì vậy, họ vẫn phải chịu trách nhiệm hình sự về hành vi phạm tội trong trường hợp say rượu do dùng rượu, bia hoặc chất kích thích mạnh khác.
Pháp luật hình sự cũng không coi việc "say rượu, bia hoặc say do dùng các chất kích thích mạnh khác" là tình tiết giảm nhẹ trách nhiệm hình sự. Trái lại, đây còn được quy định là tình tiết tăng nặng trách nhiệm hình sự trong một số tội phạm.
Điều 134 (tội Cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác) của Bộ luật Hình sự năm 2015.
"1. Người nào cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác mà tỷ lệ tổn thương cơ thể từ 11% đến 30% hoặc dưới 11% nhưng thuộc một trong các trường hợp sau đây, thì bị phạt cải tạo không giam giữ đến 03 năm hoặc phạt tù từ 6 tháng đến 3 năm:
a) Dùng hung khí nguy hiểm hoặc thủ đoạn gây nguy hại cho từ 02 người trở lên;
....
o) Đối với người đang thi hành công vụ hoặc vì lý do công vụ của nạn nhân.
Theo thông tin bạn cung cấp, tỉ lệ tổn thương cơ thể của nạn nhân là 24%, em bạn có thể sẽ phải nhận hình phạt tù cải tạo không giam giữ đến 3 năm hoặc phạt tù từ 6 tháng đến 3 năm.
Những biến chủng nCoV mới đã phát tán mầm bệnh nhanh hơn trước. Các y bác sĩ phải chạy đua với tốc độ lây nhiễm hàng trăm ca mỗi ngày. Để hỗ trợ lực lượng tuyến đầu, các cá nhân và doanh nghiệp có thể đồng hành cùng báo VnExpress trong chương trình "Tiếp sức cho tâm dịch". Xem chi tiết tại đây.
Hai con trai dùng hung khí, gây giật điện nhằm ngăn cản lực lượng chức năng bắt cha là ông Vi Văn Duyên, 53 tuổi, với cáo buộc liên quan ma túy.
Ngày 29/5, Công an huyện Thanh Chương tạm giữ ba cha con Vi Văn Duyên, Vi Văn Mão (26 tuổi) và Vi Văn Hợi (27 tuổi) trú tại huyện Thanh Chương để làm rõ hành vi buôn bán ma túy, chống người thi hành công vụ.
Vi Văn Duyên tại cơ quan công an. Ảnh: Công an cung cấp
Công an Thanh Chương trong lúc mở rộng một vụ án ma túy đã xác định ông Duyên là người có liên quan. Chiều 26/5, lực lượng chức năng thực hiện lệnh bắt với người đàn ông này tại nơi cư trú.
Thấy cha bị bắt, Vi Văn Mão (con trai thứ hai) đổ nước trên sàn nhà, vứt dây chứa nguồn điện nhằm cản trở lực lượng làm nhiệm vụ. Trong khi đó, Vi Văn Hợi cầm một dao mẹo xông tới nhằm giải cứu cha.
Lực lượng làm nhiệm vụ phải sử dụng súng bắn đạn cao su và công cụ hỗ trợ để trấn áp, khống chế những người vi phạm.
Tang vật vụ án. Ảnh: Công an cung cấp
Khám nơi ở của Duyên, nhà chức trách thu một gói heroin 20 g.
Nghệ AnPhạm Hậu Giang, 23 tuổi, cùng đồng phạm lợi dụng người dân sơ hở, phá khóa lấy trộm nhiều xe máy.
Giang, Vi Văn Tuấn (17 tuổi) và Lê Quang Huy (18 tuổi) đều trú Nghệ An bị tạm giữ hình sự về hành vi Trộm cắp tài sản, Công an huyện Nghi Lộc cho biết, ngày 29/5.
Hai ngày trước, nhóm của Giang bị công an bắt, tang vật thu 7 xe máy, hai túi xách, 10 triệu đồng tiền và các vật chứng.
Công an an xác định, gần hai tháng qua Giang cùng đồng phạm chở nhau đi trên nhiều tuyến đường ở huyện Nghi Lộc, TP Vinh và vùng phụ cận để thám thính. Phát hiện người dân để xe máy sơ hở tại cổng, lề đường, nhóm sẽ phá khóa lấy trộm.
Họ đã lấy trót lọt 15 xe máy, đem ra Hà Nội tiêu thụ.
Nhóm nghi can cùng tang vật. Ảnh: Mạnh Cường
Ngoài trộm xe máy, chúng còn thực hiện trót lọt 6 vụ cướp giật điện thoại, ví tiền của người đi đường.
Nhà chức trách ước tính giá trị tang vật trong vụ án trên 300 triệu đồng.
Đồng ThápThượng úy Nguyễn Thanh Chơn cùng đồng đội lao vào khống chế người đàn ông nghi ngáo đá, đang cầm cây đuổi đánh người tại TP Sa Đéc.
Hai cảnh sát khống chế gã nghiện tấn công người trên đường. Ảnh: Long Hồ.
Người đàn ông 43 tuổi có biểu hiện bất thường, cầm cây đuổi đánh nam thanh niên trước quán cà phê ở phường 1, TP Sa Đéc, sáng 28/5. Nạn nhân hốt hoảng chạy vào nhà vệ sinh quán cà phê ẩn nấp, gã đàn ông đứng bên ngoài chửi mắng, đe doạ.
Nhận tin báo, thượng uý Nguyễn Thanh Chơ cùng trung uý Lê Huỳnh Nghĩa (Công an phường 1) có mặt tại hiện trường ngay sau đó, cùng người dân lao vào khống chế gã đàn ông, tước hung khí, đưa về trụ sở.
Kẻ ngáo đá bị khống chế. Video: Long Hồ.
Công an TP Sa Đéc tình nghi ông này nghiện, tấn công người dân khi mất kiểm soát vì sử dụng ma tuý.
Bắc KạnNông Thị Tầm, 39 tuổi, dùng cuốc sát hại bà hàng xóm sau đó phi tang xác xuống.
Ngày 29/5, Tầm bị Phòng cảnh sát hình sự Công an tỉnh Bắc Kạn tạm giữ hình sự để làm rõ hành vi giết người trong vụ án hình sự đã khởi tố cùng ngày.
Tầm tại cơ quan điều tra. Ảnh: Công an cung cấp.
Tầm khai có mâu thuẫn từ trước với bà hàng xóm Vy Thị Thụy 69 tuổi, ở phường Xuất Hoá, thành phố Bắc Kạn. Chiều 27/5, trong lúc đi làm nương, Tầm đã dùng cuốc gây án. Xác nạn nhân được giấu ở mương nước gần ruộng ngô.
Tối cùng ngày, người thân bà Thuỵ đi tìm và phát hiện thi thể. Tầm ngay sau đó bị bắt.
An GiangVợ chồng Nguyễn Văn Nuôi, 55 tuổi, bắt trói người đàn ông, xích chân, để đòi 1,75 lượng vàng.
Ngày 29/5, Nuôi cùng vợ Trần Kim Thuý, 52 tuổi, bị Công an huyện Chợ Mới bắt tạm giam về hành vi Bắt người trái pháp luật.
Nuôi và Thuý tại cơ quan công an. Ảnh: An Phú.
Theo điều tra, ngày 16/5, vợ chồng Nuôi đến nhà ông Nguyễn Phước Giàu (42 tuổi, ở cùng xã Mỹ Hiệp) đòi số vàng đã mượn. Giàu nói chưa trả được và không đồng ý viết cam kết trả, nên bị Nuôi khống chế kéo đi gần một km, đưa về nhà mình.
Vợ chồng Nuôi lấy dây xích trói, khoá chân Giàu vào vách nhà, tiếp tục yêu cầu cam kết trả nợ.
Sự việc được người dân phát hiện, báo cảnh sát giải cứu nạn nhân.
Bộ Công an đề xuất phạt 5-10 triệu đồng với người lăng mạ, chì chiết, xúc phạm danh dự, nhân phẩm thành viên gia đình, trong khi mức hiện hành cao nhất là một triệu đồng.
Đây là nội dung dự thảo Nghị định xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực an ninh trật tự, chống tệ nạn xã hội và bạo lực gia đình đang được Bộ Công an lấy ý kiến đóng góp trong hai tháng, từ 21/5. Khi có hiệu lực, nghị định mới sẽ thay thế Nghị định 167/2013 hiện hành.
Trong phạm vi gia đình, mức phạt tối đa được đề xuất tăng hơn 20 lần thành 10-20 triệu đồng với người có hành vi tiết lộ hoặc sử dụng phương tiện thông tin phát tán tư liệu thuộc bí mật đời tư của thành viên nhằm xúc phạm danh dự, nhân phẩm. Mức tăng tương tự cũng áp dụng với người không chăm sóc thành viên gia đình là người cao tuổi, yếu, khuyết tật, phụ nữ có thai, phụ nữ nuôi con nhỏ, với tiền phạt 10-20 triệu đồng (hiện hành 1,5-2 triệu đồng).
Tiền phạt tối thiểu cũng tăng 5 lần thành 5-10 triệu đồng (hiện hành 100.000-300.000 đồng) với người cấm thành viên gia đình ra khỏi nhà, ngăn cản thành viên gặp gỡ người thân, bạn bè; không cho thành viên thực hiện quyền làm việc hoặc tham gia các hoạt động xã hội hợp pháp.
Dưới góc độ pháp lý, luật sư Đặng Văn Cường, cho rằng việc tăng mức phạt là phù hợp vì Nghị định cũ ra đời đã gần 10 năm. Hơn nữa, mức phạt cao cũng tạo sức nặng răn đe để nhiều người "thấy đó mà sợ, không dám vi phạm".
Đời tư cá nhân ngày càng được tôn trọng và pháp luật bảo vệ nên dự thảo nghị định đã tăng mức phạt lên rất cao. Bố mẹ tự ý đăng ảnh con cái lên mạng xã hội để khi con không đồng ý, đó cũng là vi phạm. Người vợ nếu chửi chồng bằng những động từ mạnh, ngôn từ thậm tệ hoặc "cằn nhằn" ngày này qua ngày khác cũng bị coi là có hành vi chì chiết thành viên trong gia đình.
Tuy nhiên, theo luật sư, những hành vi này rất khó để bị xử phạt bởi hiếm gia đình nào tự đi tố cáo nhau. Bộ Công an cần quy định cụ thể hơn nữa về các hành vi, hoàn cảnh, trường hợp và cách phổ biến để người dân được tiếp cận nhiều và hiểu hơn.
Người kích động tình dục bị đề xuất phạt 20-30 triệu đồng
Điều 52 dự thảo đề xuất tiền phạt tối thiểu với người kích động tình dục, lạm dụng thân thể với thành viên gia đình không phải vợ chồng tăng 40 lần, thành 20-30 triệu đồng (mức hiện hành 500.000-1 triệu đồng).
Mức phạt 5-10 triệu đồng sẽ áp dụng với người đánh đập gây thương tích cho thành viên trong gia đình (mức hiện hành 1-1,5 triệu đồng). Cha mẹ nếu buộc con chứng kiến cảnh bạo lực gây ra với người khác, con vật sẽ bị phạt 10-20 triệu đồng (mức hiện hành 300.000-500.000 đồng).
Ai ngăn cản quyền thăm nom, chăm sóc giữa ông, bà và cháu; giữa cha, mẹ và con; giữa vợ và chồng; giữa anh, chị, em với nhau sẽ bị phạt 5-10 triệu đồng (mức hiện hành cao nhất 300.000 đồng). Đây cũng là mức phạt áp dụng với người trốn tránh nghĩa vụ cấp dưỡng giữa vợ và chồng sau khi ly hôn.
Ngoài ra, các hành vi khác về bạo lực gia đình trong dự thảo cũng tăng mức phạt gấp nhiều lần so với nghị định hiện hành.
MỹThi thể chủ nhà Philip Peters, 73 tuổi, được phát hiện trong phòng ngủ tại căn hộ ở thành phố Denver bang Colorado nhưng không có dấu vết trộm cắp, ngày 17/10/1941.
Cây gậy đi bộ của ông Philip bị gãy làm đôi, đầu súng lục và một cái lò sưởi nằm gần thi thể. Tiền và các vật dụng có giá trị khác vẫn còn. Tất cả cửa bị khóa bên trong.
Ông Philip tốt bụng, điềm đạm và rất được hàng xóm tôn trọng. Ông làm việc cho công ty đường sắt gần 40 năm cho đến khi về hưu năm 1930. Con trai duy nhất đã kết hôn. Để thư giãn, ông đã chơi trong một ban nhạc trong nhiều năm.
Vợ của ông bà Helen đã nằm viện được vài tuần vì bị gãy xương hông. Những người hàng xóm của Philip đã giảm bớt gánh nặng cho ông bằng cách mời ông sang nhà ăn cơm chung để ông đỡ buồn. Hôm 17/10/1941, khi ông không sang ăn tối như thường lệ, hàng xóm đã rốt ráo đi tìm.
Cảnh sát khám xét ngôi nhà nhưng không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào về kẻ sát nhân. Trong khi các điều tra viên đào sâu vào quá khứ của Philips, tìm kiếm những kẻ thù ghét tới mức phải gây án, bà Helen đã được xuất viện và trở về nhà. Một người bạn tốt của bà đã chuyển đến để giúp đỡ việc nhà.
Những tháng sau khi trở về, bà Helen và người bạn đã phát hiện điều kỳ lạ xảy ra xung quanh ngôi nhà: đồ ăn bị đánh cắp, âm thanh lạ, mọi thứ không đúng chỗ; thi thoảng có một bàn tay xanh xao gầy gò lướt qua khe cửa.
Người bạn tin rằng ngôi nhà bị ma ám và bỏ đi. Bà Helen chuyển đến căn hộ ở đại lộ Grand để sống với gia đình con trai. Ngôi nhà bị bỏ trống. Hàng xóm trình báo về âm thanh kỳ lạ và mùi hôi phát ra từ ngôi nhà nhưng cảnh sát không tìm thấy ai trong nhà.
Mọi thứ đã thay đổi vào tháng 7/1942 khi Cảnh sát Denver quyết định đồn trú hai điều tra viên Roy Bloxom và Bill Jackson bên ngoài ngôi nhà và giám sát nó thay vì chờ đợi cuộc gọi từ những người hàng xóm. Sự cảnh giác đã được đền đáp khi hai điều tra viên phát hiện một người đàn ông trong nhà. Họ chạy vào trong, nhưng không thấy ai cả. Cho đến khi họ nghe thấy tiếng động trên lầu, mở cánh cửa tủ quần áo thì đúng lúc phát hiện một đôi chân đang dần biến mất trong khe hở nhỏ trên gác mái của ngôi nhà. Họ nắm lấy chân và kéo người đàn ông này lại. Đó là người đàn ông gầy gò, nặng chừng 34 kg, hôi hám, ăn mặc rách rưới được buộc lại bằng dây. Anh ta ngất đi khi bị lôi ra khỏi nơi ẩn náu, các điều tra viên cho biết.
Nghi phạm là Theodore Coneys đã bị bắt và đưa vào trung tâm thành phố, nơi anh ta thú nhận tội ác và kể về quá trình phạm tội. Theodore Coneys sinh ra ở Illinois và đến thành phố Denver để sống vào năm 1941. Vì sức khỏe của mình và có lẽ cũng vì cuộc Đại suy thoái kinh tế toàn cầu, Theodore không có việc làm, không nhà cửa và phải ẩu náu ở những ngõ ngách xung quanh Denver.
Ông Philips quen Theodore tại câu lạc bộ guitar, từng mời đến nhà ăn tối. Vì vậy một hôm, Theodore quay trở lại nhà của Philips với hy vọng có thể xin một ít tiền và có thể ăn gì đó. Thật không may, đây là lúc ông Philips đang ở bệnh viện chăm vợ, vì vậy không có ai ở nhà. Theodore quyết định đột nhập vào nhà để trộm thức ăn, ẩn náu trên gác mái. "Tôi nghĩ căn gác mái này sẽ trở thành nơi trú ẩn. Tôi sẽ lẻn ra ngoài vào ban đêm và lấy một phần thức ăn từ tủ lạnh. Họ thậm chí sẽ không biết tôi đã ở đó", Theodore kể. Mỗi đêm, anh ta đều lẻn xuống ngay khi nghe thấy tiếng ngáy của ông Philip.
Một tối, ông Philip phát hiện ra một người đàn ông cao lớn, gầy gò đang lục lọi ngăn nước đá tủ lạnh. Ẩu đả xảy ra và sau đó Theodore chộp lấy một khẩu súng lục cũ treo trên tường để tấn công gia chủ."Ông ta nói rằng sẽ gọi cảnh sát, vì vậy tôi đã đuổi theo và đánh một lần nữa", Theodore khai và cho rằng việc gây án chỉ là "quyết định trong tích tắc".
Cảnh sát Denver đã cử sĩ quan dáng nhỏ nhất của họ lên căn gác chật chội nơi Theodore đã tự biến mình thành một cái tổ. Anh ta không tắm trong thời gian cư trú trên gác mái. Mùi hôi thối khiến viên cảnh sát phải nôn mửa. Những chiếc chăn bẩn thỉu, một chiếc bàn ủi và chồng báo đã được xếp thành giường. Chai rỗng, lon nước ngọt, bóng đèn được nhét đầy xung quanh. "Một người đàn ông sẽ phải là một con nhện để có thể chịu đựng được ở đây", cảnh sát nói. Theodore được giới truyền thông đặt biệt danh là "Người nhện ở Denver".
Theodore bị buộc tội giết người và kết án tù chung thân vào tháng 10/1942. Ông ta bị đưa đến nhà tù tiểu bang ở thành phố Canon, và ở đó cho đến khi qua đời ở tuổi 84.
Hoàng Phong (Theo New York Daily News, Denver History)
MỹThi thể chủ nhà Philip Peters, 73 tuổi, được phát hiện trong phòng ngủ tại căn hộ ở thành phố Denver bang Colorado nhưng không có dấu vết trộm cắp, ngày 17/10/1941.
Cây gậy đi bộ của ông Philip bị gãy làm đôi, đầu súng lục và một cái lò sưởi nằm gần thi thể. Tiền và các vật dụng có giá trị khác vẫn còn. Tất cả cửa bị khóa bên trong.
Ông Philip tốt bụng, điềm đạm và rất được hàng xóm tôn trọng. Ông làm việc cho công ty đường sắt gần 40 năm cho đến khi về hưu năm 1930. Con trai duy nhất đã kết hôn. Để thư giãn, ông đã chơi trong một ban nhạc trong nhiều năm.
Vợ của ông bà Helen đã nằm viện được vài tuần vì bị gãy xương hông. Những người hàng xóm của Philip đã giảm bớt gánh nặng cho ông bằng cách mời ông sang nhà ăn cơm chung để ông đỡ buồn. Hôm 17/10/1941, khi ông không sang ăn tối như thường lệ, hàng xóm đã rốt ráo đi tìm.
Cảnh sát khám xét ngôi nhà nhưng không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào về kẻ sát nhân. Trong khi các điều tra viên đào sâu vào quá khứ của Philips, tìm kiếm những kẻ thù ghét tới mức phải gây án, bà Helen đã được xuất viện và trở về nhà. Một người bạn tốt của bà đã chuyển đến để giúp đỡ việc nhà.
Những tháng sau khi trở về, bà Helen và người bạn đã phát hiện điều kỳ lạ xảy ra xung quanh ngôi nhà: đồ ăn bị đánh cắp, âm thanh lạ, mọi thứ không đúng chỗ; thi thoảng có một bàn tay xanh xao gầy gò lướt qua khe cửa.
Người bạn tin rằng ngôi nhà bị ma ám và bỏ đi. Bà Helen chuyển đến căn hộ ở đại lộ Grand để sống với gia đình con trai. Ngôi nhà bị bỏ trống. Hàng xóm trình báo về âm thanh kỳ lạ và mùi hôi phát ra từ ngôi nhà nhưng cảnh sát không tìm thấy ai trong nhà.
Mọi thứ đã thay đổi vào tháng 7/1942 khi Cảnh sát Denver quyết định đồn trú hai điều tra viên Roy Bloxom và Bill Jackson bên ngoài ngôi nhà và giám sát nó thay vì chờ đợi cuộc gọi từ những người hàng xóm. Sự cảnh giác đã được đền đáp khi hai điều tra viên phát hiện một người đàn ông trong nhà. Họ chạy vào trong, nhưng không thấy ai cả. Cho đến khi họ nghe thấy tiếng động trên lầu, mở cánh cửa tủ quần áo thì đúng lúc phát hiện một đôi chân đang dần biến mất trong khe hở nhỏ trên gác mái của ngôi nhà. Họ nắm lấy chân và kéo người đàn ông này lại. Đó là người đàn ông gầy gò, hôi hám ăn mặc rách rưới được buộc lại bằng dây. Anh ta ngất đi khi bị lôi ra khỏi nơi ẩn náu, các điều tra viên cho biết.
Nghi phạm là Theodore Coneys đã bị bắt và đưa vào trung tâm thành phố, nơi anh ta thú nhận tội ác và kể về quá trình phạm tội. Theodore Coneys sinh ra ở Illinois và đến thành phố Denver để sống vào năm 1941. Vì sức khỏe của mình và có lẽ cũng vì cuộc Đại suy thoái kinh tế toàn cầu, Theodore không có việc làm, không nhà cửa và phải ẩu náu ở những ngõ ngách xung quanh Denver.
Philips quen Theodore tại câu lạc bộ guitar, từng mời đến nhà ăn tối. Vì vậy một hôm, Theodore quay trở lại nhà của Philips với hy vọng có thể xin một ít tiền và có thể ăn gì đó. Thật không may, đây là lúc ông Philips đang ở bệnh viện chăm vợ, vì vậy không có ai ở nhà. Theodore quyết định đột nhập vào nhà để trộm thức ăn, ẩn náu trên gác mái. "Tôi nghĩ căn gác mái này sẽ trở thành nơi trú ẩn. Tôi sẽ lẻn ra ngoài vào ban đêm và lấy một phần thức ăn từ tủ lạnh. Họ thậm chí sẽ không biết tôi đã ở đó", Theodore kể. Mỗi đêm, anh ta đều lẻn xuống ngay khi nghe thấy tiếng ngáy của ông Philip.
Một tối, ông Philip phát hiện ra một người đàn ông cao lớn, gầy gò đang lục lọi ngăn nước đá tủ lạnh. Ẩu đả xảy ra và sau đó Theodore chộp lấy một khẩu súng lục cũ treo trên tường để tấn công gia chủ."Ông ta nói rằng sẽ gọi cảnh sát, vì vậy tôi đã đuổi theo và đánh một lần nữa", Theodore khai và cho rằng việc gây án chỉ là "quyết định trong tích tắc".
Cảnh sát Denver đã cử sĩ quan dáng nhỏ nhất của họ lên căn gác chật chội nơi Theodore đã tự biến mình thành một cái tổ. Anh ta chỉ còn khoảng 34 kg, không tắm trong thời gian cư trú trên gác mái. Mùi hôi thối khiến viên cảnh sát phải nôn mửa. Những chiếc chăn bẩn thỉu, một chiếc bàn ủi và chồng báo đã được xếp thành giường. Chai rỗng, lon nước ngọt, bóng đèn được nhét đầy xung quanh. "Một người đàn ông sẽ phải là một con nhện để có thể chịu đựng được ở đây", cảnh sát nói. Theodore được giới truyền thông đặt biệt danh là "Người nhện ở Denver".
Theodore bị bồi thẩm đoàn buộc tội giết người và kết án tù chung thân vào tháng 10/1942. Ông ta bị đưa đến nhà tù tiểu bang ở thành phố Canon, và ở đó cho đến khi qua đời ở tuổi 84.
Hoàng Phong (Theo New York Daily News, Denver History)